Editor: Endy.
Phí Hiên lập tức đem dĩa ăn đặt trên bàn, gõ một tiếng, “Về sau em cách bọn họ xa một chút, hai người kia vừa thấy chính là có ý đồ không tốt với em!”
Anh còn vỗ bàn một cái, cau mày vẻ mặt ghét bỏ, “Một đám người lấm la lấm lét, cứ nhìn chằm chằm vào em!”Tròng mắt nhìn muốn rớt ra!
An Sênh không biết bị chọc trúng điểm cười nào, gặp bộ dạng Phí Hiên như cục xương của mình bị con chó khác nhớ thương mà phát điên, nhịn không được nở nụ cười.
Lúc này không phải là nhếch nhếch môi, mà là thật sự cười, khoé mắt đuôi mày cũng thay đổi độ cong, ánh mắt lấp lánh, cong thành nửa vầng trăng, Phí Hiên bị hớp hồn không chớp mắt.
An Sênh cười lộ ra mấy cái răng nhỏ, uống một nước dưa hấu, trêu ghẹo một câu, “Bọn họ không có ý đồ tốt, anh đối với tôi có ý đồ tốt sao?”
Sau khi nói xong, An Sênh muốn cắn đầu lưỡi mình một cái, trong lòng thực sự ảo não. Đầu cô gục xuống, làm bộ như cái gì cũng không phát sinh ăn mỳ. Nhưng ánh mắt cực nóng của Phí Hiên dường như muốn thiêu đốt mái tóc cô.
“Có.” Phí Hiên dừng lại không ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu An Sênh, buồn bã nói, “Em không phải vẫn luôn biết sao.”
Cô không đáp lời, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng Phí Hiên không định từ bỏ, bắt lấy bàn tay An Sênh đặt trên bàn.
Dùng ngón cái chà xát mu bàn tay cô, “Sênh Sênh, em cảm thấy biểu hiện của tôi thế nào? Có thể hay không cho…”
An Sênh né tránh tay, li3m li3m môi, “Không thể, không có khả năng, đừng nói cái này nữa, để tôi yên tĩnh ăn một bữa cơm được không?”
Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Phí Hiên lộ ra biểu tình tổn thương. An Sênh thấy được nhưng làm bộ như không thấy. Giữa hai người lại trầm mặc, chỉ còn tiếng vang của chiếc nĩa va chạm với đ ĩa, cùng tiếng nhấm nuốt không rõ ràng.
Phí Hiên cũng không dây dưa, làm cho An Sênh trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì cái gì, món mỳ cũng trở nên nhạt nhẽo.
An tĩnh cơm nước xong, Phí Hiên muốn đưa cô đi xem phim, nhưng cô cự tuyệt.
Trở lại phòng trọ, An Sênh sau khi xuống xe liền trực tiếp đi lên lầu, không nhìn Phí Hiên một cái.
Đi đến trước cửa phòng, chưa kịp vào đã nhận được tin nhắn Wechat của anh.
Hiên Hiên không chỉ: Đáng thương jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Cô gái vô tình, thậm chí còn không thèm quay đầu liếc nhìn tôi! Hộc máu jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Hoạ cái quyển quyển nguyền rủa ngươi jpg (mình không biết quyển quyển là cái gì nên để nguyên văn).
Liên tục ba tin nhắn, An Sênh đứng trên hành lang, đèn cảm ứng đã bị hỏng, chỉ có màu đen của bóng tối. Tin nhắn anh gửi đến làm màn hình bật sáng, chiếu sáng một vùng nhỏ.
Nhìn tin nhắn trên màn hình, khoé miệng An Sênh không tự nhủ nhếch lên, cô không quay lại, dùng chìa khoá mở cửa.
Trở lại phòng, đặt túi xách trên ghế, bạn cùng phòng còn chưa trở về, An Sênh không mở đèn, mà trực tiếp đi đến bên cạnh cửa sổ, theo khe hở bức màn nhìn ra ngoài.
Xe Phí Hiên còn đỗ dưới lầu, di động cô lúc này lại vang lên.
Hiên Hiên không chỉ: Vì sao trong nhà không bật đèn? Chỉ có một mình em trong phòng sao? Có thể hay không sợ hãi!
Sênh Sênh không thôi: Bạn cùng phòng không có ở đây, không sợ.
Hiên Hiên không chỉ: Kỳ thật…tôi có chút khát. Tà ác jpg.
Sênh Sênh không thôi: Lăn jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Vị cô nương này, tại hạ vào kinh ứng thi, đi ngang qua nơi đây, khát khó nhịn. Không biết cô nương có thể hay không cho tôi xin một ly nước? Tại hạ vô cùng cảm kích. Sau này nguyện cưới cô nương làm thê tử, ân ân ái ái vĩnh viễn không xa cách.
An Sênh đứng bên cửa sổ, nhìn Wechat, im lặng cười rộ lên, nhìn xuống dưới lầu, không có hồi phục, mà xoay người đi đến cạnh cửa mở đèn.
Chốc lát sau, An Sênh nghe dưới lầu truyền đến tiếng ô tô lái đi.
An Sênh than một tiếng, nấu chút nước nóng, cắm điện vào, sau đó nhào lên giường.
Tin nhắn Phí Hiên lại tới.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi về đây, ngủ ngon. Ngày mai gặp lại, bán manh jpg.
An Sênh ma xui quỷ khiến đánh vào khung chat hai chữ “ngủ ngon”, nhưng lại ngừng tay không gửi, cắt đứt cuộc hội thoại.
Đêm qua cô đi ngủ rất sớm, nhưng nằm trên giường trằn trọc như cái bánh nướng áp chảo trở qua trở lại, trong đầu là một mảng trống không. Không có xuân tâm nảy mầm, cũng không nghĩ đến Phí Hiên. Bình thường cô luôn luôn bận rộn một ngày, đến buổi tối mệt mỏi, nằm lên giường liền có thể ngủ. Hôm nay cô chỉ có làm cá, căn bản không mệt, đâm ra mất ngủ.
Thói quen thật đáng sợ, thời điểm An Sênh còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhớ đến năm đó cô là tiểu thư nhà giàu, hiện tại làm việc không mệt, lại vẫn không ngủ yên giấc.
Vài ngày sau đó, Phí Hiên đều đến, ban ngày sẽ giúp An Sênh làm việc, giữa trưa cùng cô ngồi ở bàn nhỏ ăn trưa, đến tối liền đưa An Sênh ra ngoài ăn cơm.
An Sênh nghiêm khắc dựa theo ước định lúc trước, mỗi ba lần sẽ đi một lần, cơm nước xong liền cự tuyệt đi đâu đó, nhưng càng ở chung với Phí Hiên, cô càng không biết phải cự tuyệt anh như thế nào. Những câu từ ác độc trước kia, lúc nhìn bộ dạng lăn xả làm việc của anh, dù có thế nào cũng nói không ra.
An Sênh không biết các thiếu gia hào môn đều biết cách làm người khác vui vẻ như vậy hay không, dù sao Phí Hiên cũng rất am hiểu cách này. Không biết anh học được ở đâu chiêu trò, mỗi ngày gặp mặt đều mang theo quà tặng.
Ngay từ đầu vẫn là một ít đồ quý giá gì đó, An Sênh luôn chỉ thấy không cần, càng về sau là một ít đồ nhỏ, đôi khi là một con dao gϊếŧ cá mới, đôi khi là một đôi găng tay, một cái khăn quàng cổ, một cái khẩu trang, thậm chí còn có một đôi tất.
Thời điểm anh đưa những thứ này, là những lúc cô muốn đi mua những vật đó.
Hơn nữa mấy thứ này cũng không phải hàng cao cấp, ở phía đối diện có thể mua được.
An Sênh vội vã dùng, giá tiền không đắc, dĩ nhiên yên lặng sử dụng.
Ngay từ đầu, cô còn đưa tiền cho Phí Hiên, lúc này anh nói, “Tính tính, em cũng không chê phiền toái. Trước tiên tôi sẽ nhớ rõ, dù sao em còn nợ tôi 2000 vạn, chút tiền nhỏ này…”
Nợ thêm mấy đồng lẻ này cũng không là gì, đại khái chính là đạo lý này, An Sênh bị anh thuyết phục vài lần.
Nhưng An Sênh không biết, mấy vật nhỏ này cũng có thể giống giọt nước chậm rãi nhỏ giọt, vô tình thấm dần dần, đợi đến lúc cô phát hiện cũng đã có đủ nước để uống. Nắm trong tay ly nước, nhìn ly nước Phí Hiên đặt trên bàn giống của cô nhưng khác màu, lại nhìn về tay chính mình, lại nhìn về đôi tất trên chân, sau đó nhìn một chút quà vặt trên bàn…
Lúc này mới đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác, những đồ vật nhỏ nhỏ gì đó, giống Phí Hiên, đã muốn lặng lẽ xâm nhập vào sinh hoạt của cô, chiếm cứ một vị trí.
Thời gian trôi qua, mùa thu có nhiều loại cá, An Sênh phát hiện một việc làm cô kinh hoàng.
Từ sáng đến trưa, trong bốn tiếng đồng hồ, cô cứ cách vài phút sẽ ngó ra cửa xem một lần, hành động theo ý thức không khống chế được.
Lý do cô nhìn ra cửa là vì điện thoại đặt trên bàn hiện lên tin nhắn Phí Hiên.
Hiên Hiên không chỉ: Buối sáng rảnh, tôi sẽ ghé qua chỗ em. Chờ ta thân thân jpg.
Chợ thuỷ sản, nhìn một chút liền có thể thấy đầu chợ. An Sênh hướng ra ngoài nhìn lại, giữa trưa người cũng không nhiều, đại đa số đều ở đây ăn cơm trưa, chỉ có người dọn vệ sinh vẫn còn cầm chổi quét rác, trên ngã tư đường dọn dẹp lá rụng.
Trời đã vào thu, những chiếc lá nửa xanh nửa vàng, một cơn gió thổi qua liền rụng lả tả.
An Sênh cầm một bình giữ nhiệt, ngồi trên ghế nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chút vào quần áo của người dọn vệ sinh, lại nghiêm túc kiểm điểm chính mình, không nên xuất hiện loại cảm xúc chờ đợi như vậy a.
Khoảng thời gian này, Phí Hiên bề bộn nhiều việc, so với hàng mới trên chợ thuỷ sản còn muốn bận rộn hơn. Đôi khi, sáng sớm tinh mơ sẽ lại đây giúp cô khuân thùng hàng, sau khi làm xong liền tìm một chỗ gần đó tắm rửa thay quần áo, sau đó lái xe đến công ty.
Đôi khi buổi chiều anh mới đến, trời đã vào thu, trong tay sẽ xách một chút quà vặt như các loại quả hạch, còn có món cô thích nhất trứng thát cùng ngâm phù (món này mình không biết alf gì).
Hơn nữa mấy món này cũng không phải tuỳ tiện mua, An Sênh nhận ra dược nhãn hiệu của tiệm bánh ngọt, là bánh ngọt sữa tươi, cả thành phố Thân thị chỉ có một cửa hàng không có chi nhánh, cách chợ thuỷ sản cũng không gần.
Nói cách khác, trước khi Phí Hiên tới đây, anh đã phải lái xe qua toàn bộ thành phố, đi mua cho cô mấy thứ này, may mắn Thân thị cũng không phải thành phố quá lớn.
An Sênh nói qua vài lần, cô nói, “Phí Hiên, anh không cần thiết phải làm như vậy. Anh làm vậy cũng không hữu dụng.”
Đây là lúc cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn độc ác.
Nhưng Phí Hiên luôn luôn nhún vai, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời nhô cao, khiến cho người khác mở mắt không ra.
“Ăn của em đi, quản nhiều như vậy làm gì.” Anh luôn nói câu này.
Mỗi lúc này, An Sênh đều khuất phục với bánh ngọt, sa vào trứng thát ngọt hương, còn có ngâm phù ngọt bên trong.
Mà có nhiều lúc, Phí Hiên tới vào lúc trễ, An Sênh đã muốn tan việc, thậm chí có lúc cô sắp ngủ, Phí Hiên liền lái xe đứng dưới lầu, một lần lại một lần gửi tin nhắn Wechat cho cô, muốn cô xuống lầu gặp mặt.
Lúc đầu, cô tuyệt đối không đi, nhưng có một lần, sáng sớm cô dậy, phát hiện Phí Hiên vẫn ở dưới lầu, nhìn thấy cô đi làm, anh bước xuống xe, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, tây trang nhăn nhúm, cằm lún phún râu, căn bản không hỏi cô có đồng ý hay không đã trực tiếp kéo cô ôm vào lòng.
- Hết chương 29.2-