- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều
- Chương 28-2
Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều
Chương 28-2
Editor: Endy.
Bên kia truyền đến hô hấp run rẩy dồn dập của Phí Hiên, tựa hồ anh đang suy nghĩ, nhưng sau một lúc lâu cũng không có mở miệng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa.” An Sênh nhẫn tâm nói tiếp, “Tôi không có khả năng ở cùng với anh.” Trừ phi cô không muốn sống nữa.
Điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng An Sênh thở dài một hơi, chuẩn bị gác điện thoại, Phí Hiên ở đầu bên kia rốt cuộc mở miệng.
Tựa hồ anh thu liễm hết tất cả cảm xúc, thanh âm bình tĩnh nói một câu, “Tôi bây giờ là chủ nợ của em, ba em nợ tôi 2452 vạn.”
An Sênh hít một ngụm khí lạnh, một lát sau nói, “Anh thật thủ đoạn, nhưng anh càng như vậy tôi càng chán ghét anh.”
“Phí Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trở thành chủ nợ của nhà tôi, nghĩ lấy chuyện này uy hϊếp tôi?” An Sênh nói, “Anh có thể nói thẳng anh muốn làm gì, tiền tôi sẽ cố gắng trả. Nếu trả không hết, cùng lắm tôi làm thuê, trả hết cho anh cho đến chết.”
Phí Hiên bên kia không nói lời nào, chỉ là hô hấp có chút nặng nề.
An Sênh cắn chặt răng, nhắm mắt nói ra lời tàn nhẫn, “Nếu anh muốn tôi ngủ với anh, không ngủ không cam lòng, không chịu bỏ qua cho tôi, vậy anh đưa ra cái giá đi. Một lần bao nhiêu? Tôi con mẹ nó bán cho anh được không? Chờ anh thoả mãn, chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa.”
An Sênh sau khi nói xong chuẩn bị treo điện thoại, cầm điện thoại muốn ấn nút tắt, tay có chút run run.
“Em giỏi lắm!” Phí Hiên khóc nói, “Tôi phải về nhà, tôi hiện tại…có chuyện…” Phí Hiên khóc thút thít nói, “Tôi…”
An Sênh cắn cắn môi, đôi mắt có chút hồng, Phí Hiên cúp điện thoại trước, đứt quãng hàm hồ nói, “Chờ…sẽ liên lạc lại, ngủ ngon…”
Cúp điện thoại, An Sênh ném di dộng sang một bên, nằm lỳ trên giường, chôn mặt trong gối đầu, không nhúc nhích.
Lần này nói đủ tuyệt tình, đàn ông để ý nhất là tôn nghiêm, bị tổn thương lòng tự tôn, lần này phỏng chừng anh sẽ không trở lại…
An Sênh nghĩ rằng, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một trận, cô cứ như vậy, mặc kệ tóc ẩm ướt nằm lỳ trên giường ngủ.
Sáng ngày thứ hai đi làm, theo thường lệ chuẩn bị mua một cái bánh ăn sáng, kết quả mới tới cổng chợ, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đột ngột lúc ẩn lúc hiện ở cổng chợ.
Nói đột ngột, là vì cơ hồ tất cả mọi người đều cố ý hay vô tình đánh giá anh.
Đây là một nơi ẩm ướt, đầy nước bùn, một thân quần áo màu trắng giống như bước ra từ trong vũng mực, muốn bao nhiêu chói mắt có bấy nhiêu chói mắt, muốn bao nhiêu không hợp có bấy nhiêu không hợp.
An Sênh nhìn người này trong nháy mắt, cảm thấy một loại hít thở không thông, ngay cả điểm tâm cô cũng không muốn ăn, dạ dày không những không cảm thấy đói mà còn có chút hoảng sợ.
Quay đầu bỏ chạy, bước chân vô cùng nhanh, kết quả vẫn không thể đào thoát, rất nhanh phía sau truyền đến tiếng bước chân, bả vai An Sênh bị đè lại, quay đầu đối diện với khuôn mặt của Phí Hiên, đang muốn buôn ra những lời ác độc, liền nhìn thấy hai mắt anh trũng xuống…
Môi nhếch thành một đường thẳng tắp, bộ dáng thập phần không vui.
Những lời nói vô tâm cứ như vậy bị ngăn ở bên miệng, An Sênh không thể nói ra.
“Em không thấy tôi sao…” Phí Hiên buông bả vai cô ra, trong tay nắm chặt chìa khoá xe, nhỏ giọng oán giận nói, “Tôi đợi em một buổi sáng rồi.”
Ngày hôm qua đã nói những lời như vậy, hôm nay lại vẫn có thể tới, tâm trí nam chính đều cứng cỏi vậy sao? Không cần mặt mũi sao?
“Thấy được.” An Sênh thản nhiên nói.
Một thân trắng sáng đẹp đẽ như vậy, xuất hiện trong chợ như hạc giữ bầy gà, nghĩ không nhìn cũng khó.
“Vậy tại sao không gọi tôi?” Phí Hiên muốn thầm oán An Sênh, lại không dám.
An Sênh nhìn anh, thần sắc hết sức phức tạp. Đến bây giờ cô cảm giác mình vẫn chưa hiểu Phí Hiên, không biết đến cùng anh có bao nhiêu mặt cô chưa thấy qua.
Khống chế d*c vọng là anh, bá đạo không cho người khác cự tuyệt là anh, soái khí giúp cô giải vây cũng là anh, tối hôm qua nghẹn ngào trong di động chính là anh, sáng sớm hôm nay không có việc gì một mình chạy đến tìm cô cũng là anh…
“Tôi gọi anh lại làm cái gì? Tôi cho rằng Phí tổng đi dạo.”
An Sênh thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục hướng tới gian hàng của cô.
Phía sau không có tiếng bước chân, An Sênh nhịn xuống quay đầu lại nhìn, có chút nghi hoặc, cái này không quá phù hợp với khí thế bành trướng của anh a.
Đi đến quầy hàng, An Sênh bắt đầu thu thập, chuẩn bị mở bán.
Thu thập một hồi, chưa ăn điểm tâm, bụng đã bắt đầu đánh trống ầm ĩ.
Mỗi ngày cô đều ăn cơm đúng giờ, An Sênh sờ sờ bụng, đang cân nhắc có nên quay lại mua bánh ăn, một túi giấy toả hơi nóng liền đưa trước mặt cô.
“Bánh nhân trứng, dựa theo khẩu vị cũ của em, mua nhiều hơn một cái xúc xích.” Thanh âm Phí Hiên ôn nhu khiến người khác nổi da gà, “Em ăn nhanh đi, tôi giúp em sửa lại gian hàng.”
Nói xong đem túi giấy nhét vào tay An Sênh, xoắn tay áo, khom lưng bưng thùng cá.
An Sênh cầm bánh trong tay, nhiệt độ nóng bỏng theo lòng bàn tay truyền đến, mặt cô cũng có chút nóng lên.
Phí Hiên thế nhưng lại đi bưng thùng đồ, lập tức “Ai” một tiếng.
Bất quá cô phản ứng quá chậm, Phí Hiên một thân quần áo trắng tuyết, trên thắt lưng bị cọ một mảng đen thui.
Phí Hiên cúi người nhìn thoáng qua cũng ngẩn người, An Sênh đi đến nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ thở dài, “Phí đại thiếu gia, đừng ở chỗ này náo loạn được không? Một bộ quần áo này của ngài, hai mươi thùng cá của tôi cũng không đủ đền…”
Biểu tình Phí Hiên cũng có chút bất đắc dĩ, cách vách một người đàn ông cũng dọn hàng, ngó đầu nhìn sang bên này.
Hắn vẫn luôn có ý tứ với An Sênh, mang tư tưởng “gần quan được ban lộc”, nhưng An Sênh không giống những cô gái bình thường, không dễ gì mềm lòng, làm hắn có chút nản lòng.
Bất quá giờ phút này nhìn đến Phí Hiên, trước tiên nhìn anh như nhìn “ngoại địch”, đợi đến lúc An Sênh trong lúc vô tình đối diện với hắn, hắn lập tức tươi cười mở miệng nói, “Tiểu sanh a, tiểu tử này là ai vậy? Ăn mặc như vậy mà đi dọn cá, chà đạp quần áo quá đi..”
An Sênh miệng ngậm bánh, nghe vậy hàm hồ nói, “Là một…người bạn.”
Người đàn ông này cô cũng không thân quen, bởi vì lúc vừa tới không cần chứng minh thư, An Sênh không giấu diếm chuyện gia đình, an gia suy tàn, có thể tra được ở tin tức Thân Thị.
Nhưng cô chỉ nói trong nhà suy tàn, không nhắc đến chuyện số nợ khổng lồ, bằng không cũng không có ai dám nhớ thương cô.
‘À…” người đàn ông ồ một tiếng, vừa cười cười, “Nhìn rất có tinh thần a.”
An Sênh không lên tiếng, quay đầu nhìn Phí Hiên một chút. Phí Hiên đứng cách cô không xa, nhíu mày cúi đầu nhìn vết bẩn trên người.
An Sênh lại gặm một miếng bánh, đi đến trước mặt Phí Hiên nhỏ giọng nói, “Quần áo của anh phải nhanh chóng được giặt sạch, trở về đi.”
Phí Hiên không nghe lời cô nói, nhìn bờ môi bóng nhẫy của cô, hỏi, “Em muốn uống chút gì không? Ăn như vậy sẽ nghẹn.”
An Sênh đúng là có chút nghẹn, vuốt vuốt ngực một chút, lắc đầu với Phí Hiên, “Không nghẹn, anh mau chóng trở về đi. Lát nữa cá sẽ được giao đến, thùng đó càng dơ bẩn hơn.”
“Bẩn liền bẩn đi.” Phí Hiên không để ý, vỗ lên vết bẩn trên quần áo, “Dù sao cũng đã dơ thành như vậy rồi.” căn bản anh không muốn.
An Sênh biết mình không khuyên được, Phí Hiên cố chấp lợi hại, bên trong này vừa dơ bẩn lại ẩm ướt, An Sênh chuẩn bị không để ý tới anh, anh ngốc trong này trong chốc lát liền cảm thấy vô vị, chính mình tự bỏ đi.
An Sênh ngồi nghỉ ngơi trên ghế nhỏ, không hề nói chuyện với Phí Hiên, chậm rì rì ăn bánh.
Không để ý trong chốc lát, Phí Hiên đứng ở đó quả thật xấu hổ, nhìn cô vài lần, chần chờ đi về phía cổng chợ.
An Sênh nhìn bóng dáng anh, cắn một ngụm bánh lớn, cũng không nghĩ anh đi nhanh như vậy.
“Là bạn trai của em sao?” người đàn ông bên cạnh hỏi, “Lớn lên đẹp trai như vậy, ngay cả kiếm sống cũng không làm được, có thể nương tựa vào được sao?”
An Sênh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vốn là không muốn nói gì, nhưng thấy người đàn ông này nhìn Phí Hiên có chút khinh thường, liền nói.
“Không cần thiết phải làm công việc này để sống, anh ta động động ngón tay, có thể mau được cả cái chợ thuỷ sản này.”
Người đàn ông sửng sốt, An Sênh đem bánh trong miệng phun ra, sau khi nói xong cũng có chút hối hận, phi thương hối hận.
Cô nói cái này làm caí gì chứ, cùng cô có quan hệ gì? Quả thực là bệnh thần kinh, An Sênh tổng kết cho bản thân.
Hắn ta cảm thấy chán, cũng không lưu lại nói chuyện. An Sênh ăn quá nửa cái bánh, nghẹn lợi hại, chuẩn bị đi uống chút nước.
Phòng uống nước cách nơi này rất xa, lát nữa lại có người giao hàng. Bình thường đều có người đàn ông bên cạnh giúp cô trông chừng, nhưng vừa rồi An Sênh nói chuyện không quá dễ nghe, giờ không biết ngượng đi nhờ vả. Đứng dậy đang lúc do dự, liền thấy Phí Hiên tay đang cẩn thận bê cái gì đó, đi về phía cô.
An Sênh đứng tại chỗ nhìn anh, Phí Hiên đi vào, lúc này cô mới biết Phí Hiên bê cái gì, là một cốc giấy.
Trong ly là chất lỏng màu trắng sữa, theo bước chân Phí Hiên tạo ra từng gợn sóng nhỏ.
“Chỗ kia có máy pha cà phê, đổi tiền xu liền có thể mua được sữa tươi.” Phí Hiên đem cốc giấy đưa cho An Sênh. Trên đường đi, anh sốt ruột, bị đổ một ít, sữa chậm rãi tí tách rơi xuống từ tay anh.
Ở nơi này làm gì có sữa tươi, máy pha cà phê đều là sữa bột pha chế rượu.
Nhưng An Sênh chưa nói, cô nhìn bộ quần áo dơ trên người anh, trên tay Phí Hiên còn quấn gạc bị thấm ướt, lần đầu tiên trong đời có loại cảm giác không biết cự tuyệt người khác như thế nào.
- Hết chương 28.2-
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều
- Chương 28-2