Editor: Endy.
An Sênh nhìn xe Phí Hiên biến mất, xoay người đi trở về. Trên nửa đường liền đem lắc tay bỏ vào túi quần bò.
Thuận tay lấy di động, tra lại tên trên chiếc hộp đựng chiếc vòng tay, liền hiện ra kết quả “Ngọc thạch định chế cao cấp”.
An Sênh đưa tay sở sờ vòng ngọc phồng ra trong túi quần. Chiếc vòng này rất đẹp, nhưng theo cách nói “không đáng giá bao nhiêu”, đây là rõ ràng là Phí Hiên lừa cô.
Không nói đến công việc cô làm, cả ngày phải ngâm trong nước, căn bản không thích hợp mang thứ này. Chỉ cần là Phí Hiên đưa, cô mang cũng không thích hợp.
Nhưng là Phí Hiên yêu cầu, anh đưa cái gì cô đều phải mang. An Sênh đã tính toán trước, cô sẽ cố gắng làm cho Phí Hiên chán ghét, đợi đến lúc anh muốn đá cô như thả rắm, An Sênh liền gói gém những thứ anh đưa cho cô trong thời gian này.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Phí Hiên làm là tìm chủ nợ nhà An Sênh. Lúc trước không tìm thấy An Sênh, chuyện này chỉ muốn cho qua, hiện tại đã tìm được cô, chuyện này tất yếu phải đăng lên báo.
Dùng ba mẹ An Sênh uy hϊếp cô, kỳ thật Phí Hiên chỉ nói vậy thôi, nếu anh thành chủ nợ nhà cô, cho dù anh không làm ra chuyện gì, An Sênh cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện biến mất.
Mà giờ này, An Sênh đem số tiền kiếm được ngày hôm qua chuyển tiền vào thẻ ATM. Nhìn con số trong thẻ từ bốn số lên năm số, cô u u thở dài.
Con đường cách mạng gian nan quá, trả hết nợ chắc cô phải bán thận a…
Tờ chi phiếu tên Thanh thiếu kia đưa cho cô có giá trị mấy chục vạn, ngược lại nhìn khả quan hơn, nhưng tiền này An Sênh không dám động.
Không tính đây là tiền bất nghĩa, tên họ Thanh kia cũng không phải người tốt lành gì, cô vô duyên vô cớ lấy tiền của hắn, còn hại hắn bị đánh, An Sênh sợ chó gấp cắn người, hắn sẽ không chịu bỏ qua cho cô.
An Sênh tính toán ngày nào đó Phí Hiên đến, cô thuận tiện đem chi phiếu đưa cho Phí Hiên, nhờ anh đưa lại cho tên Thanh thiếu, nói chuyện với hắn. Đối với người có thể không chọc cô tuyệt đối không chọc, An Sênh cũng không thể trêu vào.
Vốn hôm nay cô định đưa cho Phí Hiên, nhưng lúc trên xe lại bị Phí Hiên ầm ĩ liền quên.
Buổi chiều, An Sênh như trước thành thạo làm cá, hết thảy nhìn giống như bình thường.
Bất quá khác biệt chính là trong túi cô lúc này có nhiều thêm một vòng hạt, lúc ngồi xuống luôn cọ vào đùi cô. Phòng thuê cô không tốt, đồ đắt tiền như vậy để nơi khác cũng không yên lòng.
Cô lại đột nhiên phát hiện, cô bây giờ đến lóc vảy cá cũng không yên.
Tính thời điểm từ lúc Phí Hiên rời đi đến hiện tại không đến ba giờ, Wechat của An Sênh thông báo không ngừng.
Phí gia hoàng thái tử: Sênh Sênh, tôi ăn bánh nhân trứng rồi, rất ngon! Xoay quanh jpg.
An Sênh nhìn theo ngón tay, tiếp tục lóc vảy cá.
Không tới hai phút, bên kia lại truyền tới tin nhắn.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi còn chưa từng ăn qua những món này. Trước cổng chợ, những món khác nhìn cũng rất ngon, ngày mai em lại mời tôi ăn món khác được không? Bán manh jpg.
An Sênh muốn bốc hoả, chưa kịp hạ hoả này thì hoả khác lại đến, cô ném cá sang một bên.
Lại thấy người này sửa tên, gửi rất nhiều tin nhắn, nhất thời không nói gì.
Sênh Sênh không thôi: Mấy quán nhỏ như vậy đều có ở khắp nơi, tự anh đi mua. Tôi không rảnh!
Di động cuối cùng cũng được yên tĩnh trong chốc lát, An Sênh mới làm xong một con cá, lau tay rồi cầm lấy di động, tin nhắn lại tới nữa.
Bình thường điện thoại cô đều mở suốt 24h, 24h đó đều an tĩnh, lần đầu tiên vang lên không dứt như vậy, cô không kịp thích ứng.
Mở ra vừa thấy, Phí Hiên đã gửi đến một icon biểu cảm.
Hiên Hiên không chỉ: Đối thủ chỉ jpg.
An Sênh tức giận cúp máy, đặt chế độ im lặng, ngay cả làm cá cũng không muốn.
Thật vất vả mới được yên tĩnh đến giờ tan việc, trở lại phòng trọ, An Sênh tắm rửa, ăn chút gì đó, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Một buổi chiều yên tĩnh khó có được, đột nhiên truyền đến tiếng điện thoại vidoe của Phí Hiên.
“Ting ting ting…ting ting ting…” An Sênh nhìn di động vẫn đang reo, lần đầu cóc chút muốn đem chiếc điện thoại này cho ngựa dẫm nát.
An Sênh từ chối cuộc gọi, vừa mở ra giao diện tin nhắn, liền thấy Phí Hiên không biết từ lúc nào đã gửi đến mọt đống tin nhắn.
Hiên Hiên không chỉ: Em nói ba lần sẽ đáp ứng tôi một lần. Hôm nay em cự tuyệt tôi một lần, ngày mai đáp ứng tôi đi ăn, ăn một bữa cơm có được hay không?
Hiên Hiên không chỉ: Nếu ngày mai cự tuyệt, vậy ngày mốt em phải đáp ứng tôi. Ngượng ngùng jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tại sao không nói chuyện, em đang bận sao?
Hiên Hiên không chỉ: Em không để ý đến tôi, ba lần phải để ý đến tôi một lần nha…
Hiên Hiên không chỉ: Em nói chuyện không giữ lời gì hết…
Hiên Hiên không chỉ: Khóc lớn jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Thương tâm muốn chết jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Được rồi, em hẳn là đang bận rộn, tối nay tôi sẽ gọi cho em.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi đã lái xe đi nhìn, em không có bận. Chợ thuỷ sản đã tan, em vì cái gì không để ý tới tôi..ô oa jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi đang dưới lầu phòng trọ, tôi mời em đi ăn cơm chiều được không?
Hiên Hiên không chỉ: Tôi rất đói bụng, lại tuột huyết áp, em mau ra đây. Ngất jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Em tại sao không trả lời? Em đang ở đâu? Có đây không? Có đây không?!
Hiên Hiên không chỉ: Tiếp video, nếu không tôi sẽ lên lầu.
An Sênh:…
An Sênh cảm thấy cả người một trận hít thở không thông, tóc loạn thất bát táo, trên mặt còn đắp một cái khăn mặt, tiếp nhận cuộc trò chuyện video.
Bên kia Phí Hiên đang ngồi trên xe, để sát vào màn hình, vừa mở ra chính là một gương mặt tuấn tú phóng đại, nhìn thấy An Sênh liền thả lỏng, sau đó lui về phía sau một chút, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Anh đã thay một bộ quần áo khác, là một bộ đồ thể thao mềm mại, màu da cam. Nếu là người thường mặc màu này, nhất định là rất khó coi, nhưng anh là Phí Hiên, là nam chính, mặc bộ này trên người liền khiến người anh như trái cam mềm.
“Tôi mời em đi ăn cơm?” Phí Hiên nói, “Bây giờ tôi đang ở dưới lầu chỗ em.”
“Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?” An Sênh sớm đoán được anh đã điều tra, nội tâm không có gì kinh ngạc, biểu tình lại hết sức sắc bén, “Anh có biết như vậy là phạm pháp, anh đây là xâm phạm đời tư cá nhân **. Chạy đến dưới lầu chỗ tôi thuộc về tội theo dõi người bất hợp pháp!”
“Ăn cơm cái gì chứ, mau về nhà đi. Bằng không, tôi sẽ báo cảnh sát.” An Sênh nói xong, cũng không đợi Phí Hiên đáp lời liền treo điện thoại.
Bên cạnh, một cô gái vừa tắm xong, nghe được lời An Sênh, vén màn cửa sổ nhìn xuống lầu, liền kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Thanh âm quá mức thê lương, làm An Sênh hoảng sợ, quay đầu vội vàng hỏi, “Cô làm sao vậy?!”
“Xe xịn!” Cô gái chỉ dưới lầu, “Bạn trai tôi đi làm ở cửa hàng 4S, nói chiếc xe này ít nhất cũng 300 vạn, 300 vạn a. Đời này tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy…”
Cô gái nhìn An Sênh bằng ánh mắt phức tạp, có chút khó tin hỏi, “Vừa rồi trong video hẹn cô xuống lầu là người trên chiếc xe này sao?”
An Sênh liền vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải.” An Sênh nói, “Là một người đàn ông đã ly hôn làm trong chợ, cô không thấy được sao?”
Cô gái sờ sờ ngực, thở dài mội hơi, “Tôi còn tưởng rằng là người lái chiếc xe hào nhoáng dưới lầu kia. Vậy khẳng định không thể đáp ứng a, người đàn ông ly hôn có cái gì tiền đồ, bạn trai tôi làm trong tiệm 4S, tôi sẽ nhờ anh ấy tìm giúp cô một người bạn trai.”
An Sênh cười cười, “Tiệm 4S rất tốt, cám ơn cô. Nếu có người thích hợp, lưu ý giúp tôi nha.”
Cô gái lau tóc, đi về phía phòng mình ở. An Sênh vừa nằm trên giường, di động lại vang lên.
Hiên Hiên không chỉ: Rơi lệ đến tử vong jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi sợ là không sống nổi jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi yêu em, em không yêu tôi jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Em là một người phụ nữ vô tình jpg.
Di động An Sênh ong ong vang lên không ngừng.
Chốc lát sau cuối cùng cũng yên tĩnh, video trò chuyện lại gọi tới. An Sênh không bắt máy, Wechat lại thông báo.
Sênh Sênh không thôi: Mắng jpg.
Sênh Sênh không thôi: Sinh không thể luyến jpg.
Lần này Phí Hiên không có trả lời tin nhắn của cô, bất quá chưa đợi An Sênh buông lỏng một chút, anh đã trực tiếp gọi điện lại đây.
“Em đang ở nhà sao? Tôi vừa thấy một cô gái kéo bức màn, là người ở chung với em đúng không?” Phí Hiên nói, “Nếu em không nguyện ý một mình theo tôi ra ngoài, em có thể gọi cô ấy đi chung.”
An Sênh không nói chuyện, Phí Hiên tiếp tục nói, “Em không nghe sao, tôi đang dưới lầu, cơm chiều tôi còn chưa ăn, hiện tại đói muốn ngất rồi, xe không mở được…”
“Đến xe còn không mở được, còn ăn cơm cái gì?” An Sênh thở dài nói, “Phí Hiên, đều là người trưởng thành, đừng làm rộn nữa. Tôi đã ăn tối, không nghĩ sẽ ra ngoài, lúc này tôi cự tuyệt. Anh thật sự rất phiền đó, không cần gọi điện thoại với nhắn tin Wechat cho tôi nữa, nếu hôm nay anh còn dám, tôi liền kéo anh vào danh sách đen!”
Sau khi An Sênh nói xong, Phí Hiên trầm mặc một lát, thanh âm có chút khổ sở nói, “Buổi tối tôi còn chưa ăn gì nha?”
“Cơm thừa!” An Sênh tức giận, “Tôi thực sự chán ghét anh như vậy, anh dùng ba mẹ tôi để uy hϊếp, tôi chỉ cảm thấy anh bị bệnh thần kinh. Anh cảm thấy như vậy có ý tứ sao?”
Điện thoại bên kia lại trầm mặc một hồi, thanh âm Phí Hiên vừa trầm vừa khàn, “Tôi không muốn dùng ba mẹ để uy hϊếp em, tôi tìm em không thấy, nhưng tôi cũng không có làm gì…”
- Hết chương 28.1-