Editor: Endy.
An Sênh bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, đôi mắt nhắm chặt lại.
Tuy rằng Phí Hiên dùng lực không lớn, nhưng An Sênh vẫn bị ngộp, làn da trắng nõn dần dần đỏ lên thống khổ. Bộ dáng An Sênh nhỏ gầy, huyệt thái dương nổi cả gân xanh. Phí Hiên nhìn cô giống động vật nhỏ đang giãy giụa dưới móng vuốt của chính mình, trong lòng dâng lên một trận kh0ái cảm.
Nhưng Phí Hiên lại cảm thấy kỳ dị, An Sênh đối với hành động của anh lại thuận theo.
Đôi lông mi rũ xuống chớp chớp, yếu ớt mà thống khổ, nhưng lại không có kinh hoảng, thậm chí không có giãy dụa. Cô chỉ ngước cổ thuận theo động tác của anh, tựa hồ bình tĩnh mà chắc chắn rằng anh sẽ không thật sự hạ thủ bóp ch3t cô.
Phí Hiên bất giác buông lỏng lực đạo, nhưng không buông cô ra. Bàn tay sờ tới nơi động mạch chủ ở cổ, cảm nhận nhịp đập của dòng máu, tiếp tục ép hỏi cô, “Cô muốn ở bên cạnh ba tôi sao?”
An Sênh đã chạm vào giỏ trái cây bên cạnh giường, nào cam, táo,lê… Rổ không lớn, vừa lúc có thể nâng lên.
Đem giỏ trái cây này chụp trên đầu anh, dù sao cũng đang bị thương ở eo, thuận tiện cho thêm một vết thương nữavừa lúc để anh thông não.
Nhưng đối với Phí Hiên, An Sênh có thể không chọc thì liền tránh xa. Trong truyện, chỉ việc miêu tả tính cách bi3n thái của anh cũng đã chiếm kha khá trang. Muốn phân rõ giới tuyến với anh thì tốt nhất đừng nên chọc giận anh.
Trong nội dung tác phẩm, tình tiết An Sênh chắn dao đã qua. Tốt nhất là cô đi xa, cùng Phí Hiên cả đời không qua lại với nhau.
Cho nên cô tận lực chịu đựng, Phí Hiên tốt xấu gì cũng là nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Mặc dù hiện tại khẩu vị của độc giả đều thích những nhân vật có tính cách cực đoan, nhưng nếu anh muốn bóp ch3t một cô gái yếu đuối, tác giả cũng không cứu được.
Ngay tại lúc cô muốn vung giỏ trái cây, Phí Hiên buông lỏng cô ra. An Sênh ho khan một trận, mắt đỏ lên, không kìm được nước mắt.
Đầu óc ong ong. Phí Hiên ép hỏi bên tai, An Sênh thật muốn tát anh một cái.
Đại não thiếu dưỡng khí, trong lúc nhất thời đầu óc không đuổi kịp, cô mang theo oán khí cùng căm tức mở miệng, trực tiếp cười nhạo nói, “Dù ba anh có ngâm axit sun-phu-rit( axit mạnh nè), tôi cũng không thèm ngó tới đâu!”
Đã trải qua 3000 thế giới trong hệ thống, An Sênh trước kia cũng là một cô gái tốt. Chỉ là kiếp trước đã sống cũng một tên chồng khốn nạn trong 6 năm, lúc biết chân tướng, tam quan của cô đều bị đập nát, sống lại cũng muốn vặn vẹo.
Hơn nữa, từ hệ thống đã xem nhiều thế giới xuyên không, cô bây giờ không còn là Vạn Yên bi đát nữa, mà là nữu hỗ lộc-An Sênh. (mình không hiểu nữu hỗ lộc là cái gì). Cả đời này, cô chỉ mong sống yên ổn qua ngày. Cùng nam chính Phí Hiên dây dưa một chỗ, cô xin kiếu.
Nhất thời không khống chế được đem lửa giận bộc phát, trút lên đầu Phí Hiên.
An Sênh nói xong, Phí Hiên ngây ngẩn cả người. Anh là thái tử trong nhà, được chiều chuộng, hoành hành từ nhỏ đến lớn, ngang ngược đã quen, còn chưa có người dám nói chuyện như vậy với anh. Trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
Thấy anh ngẩn người, An Sênh nhanh chóng tránh khỏi Phí Hiên, lui về sau vài bước. Một mực lui đến cạnh cửa sổ mới dừng lại, mắt cảnh giác nhìn Phí Hiên.
Cổ đau, An Sênh tựa vào cạnh cửa sổ, khụt khịt mũi. Nước mắt lại theo bản năng chảy xuống.
Chóp mũi cùng ánh mắt đều hồng hồng, bàn tay nhỏ nhắn lau qua loa một cái. Cả người cô đều trong trạng thái đề phòng lo lắng.
Nhìn qua giống con thú nhỏ bị bắt nạt, chực chờ cắn lại.
Phí Hiên sửng sốt một lát, mặt trầm xuống nhìn cô. Nhưng không biết như nào lại bị bộ dáng khóc thút thít, kinh sợ của cô làm cho mềm lòng. Sau một lúc lâu, anh cong môi nở nụ cười không rõ ý tứ.
Mới trước hôm nay thôi, ấn tượng của anh đối với cô gái này chính là lúc nhỏ làm hàng xóm với anh một đoạn thời gian. Sau khi lớn lên, trong một lần ngẫu nhiên gặp cô làm phục vụ trong nhà hàng, từ đó quấn lấy anh.
Vì cái gì không cần nói cũng biết, nhưng Phí Hiên không quá phản cảm, bởi vì kỳ thật anh thích cảm giác được người khác vây xung quanh, nên anh cũng không tỏ thái độ cự tuyệt.
Trong thời gian này có vài lần cô đòi tiền, Phí Hiên tuy rằng không xem cô là người yêu, nhưng cũng đều cho tiền cô. Nếu không phải bác anh…Phí Hiên chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, phụ nữ tranh nhau xếp hàng dài để anh chọn. Nhưng anh ngại phiền toái nên mới để cô bên cạnh, trước để đối phó với bác anh.
Cô gái này ưu điểm lớn nhất là không đòi hỏi gì ngoài tiền. Nói ngọt, nịnh nọt, cũng có thể mang theo cô ra ngoài.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh phát hiện, không phải cô chỉ thuận theo mà giống một con mèo có bộ vuốt nhỏ, bị khi dễ sẽ lộ ra móng vuốt cào người.
Nhất là lúc khóc…Ân, Phí Hiên nói không ra, chính là muốn nhìn cô khóc lợi hại hơn.
“Cô lại đây.” Phí Hiên chậm rãi dựa vào giường, ngữ điệu bình thản.
An Sênh nước mắt không ngừng, tựa vào cửa sổ đối với lời nói của anh bất động. Bệnh thần kinh? Lại đó để bị anh đánh sao? Cô không ngốc đâu!
Phí Hiên thấy cô nhìn như bình tĩnh, kì thực cả người như con nhím, ý cười lại mở rộng, hứng thú nhìn cái mũi nhỏ hồng, khẽ hừ một tiếng.
“Đừng nhớ thương ba tôi. Ông có bao nhiêu người phụ nữ, sợ rằng chính ông còn không biết. Đối với những người ông thấy mới mẻ, mỗi tháng phải một hàng dài.”
Phí Hiên nhìn chằm chằm sắc mặt An Sênh, lại từ từ nói, “Đương nhiên, nếu cô có thể sinh được một thằng nhóc, ông có thể cho cô một căn phòng, ở trong một ngôi nhà mà tất cả phụ nữ đều mong muốn.”
Phí Hiên tựa hồ ghét bỏ muốn chết, vẻ mặt bài xích rõ ràng. Nội tâm An Sênh không hề dao động, trên mặt cũng bình tĩnh như nước lặng. Bởi vì cô đã sớm biết mọi chuyện, so với Phí Hiên còn biết nhiều hơn.
“Cô lại đây!” Phí Hiên hơi nghiêm giọng, rõ ràng là anh không vui.
An Sênh vẫn bất động, nhìn anh lắc lắc đầu, “Tôi lại, anh sẽ đánh tôi.”. Giọng nói của cô có chút khàn, mở miệng cổ họng còn có chút đau.
“Tôi sẽ không động tay. Lại nói, tôi cũng đâu có đánh cô, tôi không đánh phụ nữ.” Phí Hiên nhíu mày, “Lại đây, nếu không thì…”
Phí Hiên mới nói một nửa, An Sênh cuối cùng cũng chậm chập lại gần bên giường, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.
Phí Hiên phải ngước cổ lên nhìn, cảm thấy hơi mệt, đưa tay chỉ vào chiếc ghế tựa, “Cô ngồi xuống đây.”
An Sênh hệt như cái máy, anh vừa ra lệnh, cô đã ngồi xuống ghế, cả người thẳng tắp tựa vào lưng ghế, phòng ngừa anh lại nổi điên.
Phí Hiên nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lướt từ trên mặt xuống dưới, dừng lại trước ngực liền nhíu mày. Vẫn là lần đầu phát hiện cô còn có chút ngoài dự đoán.
An Sênh yên lặng ôm lấy cánh tay, đem ghế xê dịch ra xa, phát ra một tiếng kêu nhỏ “két.”
“Trốn cái gì?” Giọng điệu lưu manh của anh vang lên, khiến An Sênh nhớ lại tình cảnh trong KTV. Tai bị cắn nóng ướt, cả người bỗng dâng lên một trận khó chịu.
“Tự cô đã nói, không có tiền trả, dùng thân thể để bồi thường.” Anh dựa vào giường, khẽ cử động làm eo có chút đau, liền nhe răng trợn mắt với người bên cạnh, còn nói, “Lúc trước còn đàng hoàng ngồi trong phòng chờ tôi, hiện tại thấy ba tôi, liền tránh tôi như tránh rắn rết…”
“Này…”.
An Sênh căn bản không nghe Phí Hiên nói cái gì chó má, cô chà xát cành tay nổi da gà, lại nhìn đến giỏ trái cây bên giường.
Qủa thật bây giờ cô đang rất đói, cúi đầu xé bao đựng, lấy ra một cái quýt, bắt đầu bóc.
Trong lúc ngẩng đầu còn nhìn Phí Hiên một cái, ý bảo anh cứ tiếp tục, tôi đang nghe.
Phí Hiên lại đen mặt. Một lát sau bắt được cổ tay An Sênh, kéo về phía anh.
Anh ghét nhất là bị người khác bỏ qua! Thứ hai là qua loa có lệ. An Sênh giờ thì tốt rồi, phạm phải hai điều cấm kỵ, trực tiếp chọc giận Phí Hiên.
Anh cảm thấy vật nhỏ hôm nay lá gan cũng quá mập rồi. Cùng người lúc trước hận không thể quỳ xuống li3m anh vài cái căn bản không cùng một người!
Anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô dựa vào cái gì mà dám đối xử với anh như vậy.
An Sênh đang bóc vỏ quýt, đột nhiên bị kéo về phía trước. Phí Hiên bóp chặt cằm cô, bắt cô ngẳng đầu lên, kề sát mặt vào còn con mẹ nó nhắm hai mắt lại!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bệnh thần kinh đúng là không thể dùng suy nghĩ bình thường lý giải!!
An Sênh nhanh chóng bưng kín môi.
Phí Hiên mở mắt ra, căm tức nhìn An Sênh. Cô nháy mắt vài cái, mở miệng nói, “Anh uống rượu, còn chưa đánh răng.”
Phí Hiên:…
Cô đây là đang chê anh bẩn?!
Anh bị ghét bỏ vì chưa đánh răng?!
An Sênh nhanh chóng tránh ra, tách một tép quýt, nhét vào miệng anh, “Ăn quýt trước…”
Phí Hiên bị nhét một tép quýt, ngậm miệng rồi lừ mắt nhìn An Sênh. Đôi mắt An Sênh chuyển loạn, nhanh chóng nghĩ biện pháp gì có thể đem tên thần kinh Phí Hiên này ném ra xa.
Phí Hiên bắt lấy cô, An Sênh càng muốn trốn. Anh lại càng muốn bắt!
An Sênh thật sự không có biện pháp, tầm mắt dừng lại trên thắt lưng đối phương, lập tức “A” một tiếng. Tiếp theo đè lên vết thương của anh, ngón tay dùng sức đè x uống, khiến Phí Hiên gào thét ---
“A—“
“Anh chảy máu!” An Sênh đứng bật dậy, đem Phí Hiên ấn mạnh xuống giường. Làm bộ làm tịch nói, “Miệng vết thương của anh bị toét rồi, tôi đi gọi bác sĩ.”
Cô đứng dậy, niết quả quýt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phí Hiên trừng mắt nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa. Lửa giận trong mắt cơ hồ muốn đốt luôn cánh cửa, cắn răng lại trúng tép quýt còn đang trong miệng, nhất thời một cỗ nước chua lan tràn khoang miệng. Ngậm không được mà nhả cũng không xong, chỉ có thể cắn răng nuốt trọn.
Rất nhanh các bác sĩ tới, đem Phí Hiên đẩy đi. An Sênh không xuất hiện cũng không rời đi, có 2 vệ sĩ riêng đi theo anh.
Chờ Phí Hiên bị đẩy đi, cô mới trở về phòng bệnh. An Sênh không có tiền, bây giờ cũng đã muộn không thể quay về nhà được. Cô ở lại phòng bệnh, ăn 2 trái táo, 1 quả quýt 1 quả lê, miên cưỡng lấp đầy cái bụng rỗng.
Nhớ lại trận chiến đêm nay, trong lòng chậc chậc. Kỳ thật Phí Hiên bị thương không nghiêm trọng, bằng không tên Đường thiếu gia cũng sẽ không vênh váo muốn đùa giỡn lưu manh.
Dĩ nhiên, tiểu thuyết nha, rất nhiều chuyện không hợp lý. Hơn nữa, nhân vật chính luôn có ánh sáng hào quang bảo vệ, dù Phí Hiên có bị dao tấn công, anh cũng có thể xông lên và đấu tay đôi. An Sênh không có gì ngạc nhiên, không phù hợp lẽ thường cũng chỉ do tác giả nhất thời cao hứng.
Nhưng Phí Hiên nói những lời kia, cái gì mà quỳ gối thỉnh cầu anh tiếp nhận chính mình…
An Sênh ăn một bụng hoa quả, ngồi ở trên ghế sofa, lẩm bẩm, “Anh ta nhất định là gạt người, trong truyện không có tình tiết như vậy mà…”
Mắt thấy trời gần sáng, rửa mặt đơn giản bằng đồ trong nhà đưa tới cho Phí Hiên, tìm được một bộ quần áo mới tinh, Phí Hiên còn chưa có trở lại. Cô liền leo đến một cái giường khác, vô tâm vô phế chuẩn bị ngủ.
Nguyên chủ hẳn là có điện thoại, nhưng không biết lại quăng chỗ nào ở KTV. Trong truyện có nói, nếu cô một đêm không về ngủ cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.
An Sênh nằm trên giường, nghĩ tới mẹ cô kiếp trước, còn có cuộc đời bi đát của cô.
Cô cũng đã từng là nữ chính trong thế giới khác, chồng cô họ Cao, gọi là Cao Sam, nổi tiếng bệnh thần kinh.
Cho dù nhà bọn họ vẫn che dấu chuyện của anh ta, nhưng chuyện tốt không nghe thấy, chuyện xấu truyền vạn dặm. Dù có che dấu tốt cỡ nào, vẫn sẽ có vài người biết.
Kiếp trước cô tên là Vạn Yên, lúc kết hôn, chồng cô đã tái hôn tới lần thứ 5. 5 lần kết hôn đều không vượt quá hai tháng, cô dâu liền sợ tới mức chạy về nhà mẹ đẻ, tìm cái chết để ly hôn.
Vạn Yên là người vợ thứ sáu của hắn, là người sống với hắn lâu nhất. 6 năm.
Trong saú năm, cuộc sống của cô như trong dầu sôi lửa bỏng. Chồng cô hoạt động khác thường, ngày ngủ đêm ra, khuya khoắt luôn luôn khóc lóc. Nhà chồng vì che đậy chuyện này nên mua các khu đất xung quanh. Cả nhà bọn họ liền chiếm một khu đất lớn, bình thường không ra ngoài, trừ người trong nhà thì quả thực như ở trên núi hoang.
Vạn Yên cũng không phải người giàu có trong thành phố, gia cảnh nhà cô bình thường, tuy không đặc biệt giàu có nhưng cũng không túng quẫn.
Nhưng ba cô bất hạnh mắc phải căn bệnh ung thư thực quản, tiền bạc nhà cô đều đổ vào chi phí chữa bệnh khổng lồ, còn thiếu một đống nợ bên ngoài. Mẹ cô vì quá hoảng đã tái phát bệnh tim, nhưng kịp thời cứu chữa nên không có việc, nhưng bà lại hay cảm thấy đau tức ngực.
Lúc này Cao gia tìm tới nhà Vạn Yên, gia cảnh nhà cô sạch sẽ, nhân phẩm và học vấn đều ưu tú, ở trường cũng được xem là tiểu công chúa.
Cao gia đưa điều kiện, đối với nhà cô lúc đó chính là ân nhân.
Đừng nói là Vạn Yên không biết Cao Sam không bình thường, bất kể hắn ta là cái dạng gì, cô cũng phải nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng này.
Cả nhà đều phải dựa vào mẹ và cô, một người phụ nữ trung niên, phải chống đỡ như thế nào?
Huống hồ ba cô phải đúng giờ trị liệu hoá chất, mẹ cô lại mắc bệnh tim. Khi hai người phát bệnh, cô có bán thân cũng không đủ.
Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong. Đến lúc đó, đừng nói cái gì mà lựa chọn con đường hạnh phúc cho mình.
Vạn Yên lựa chọn chấp nhận cuộc hôn nhân, tất cả các cô gái đều có những khát khao về cuộc hôn nhân của họ. Nhưng cô không giống với người khác, lấy chồng chỉ vì tiền rồi sẽ ly hôn để sống cuộc sống khác.
Cô cố gắng thích ứng với tính cách của Cao Sam, vốn định sẽ cùng hắn trải qua một đời.
Nhưng là Cao Sam…Thật là một tên thần kinh có khuynh hướng bạo lực.
Tuy rằng hắn chưa từng đánh Vạn Yên, nhưng cùng 2 người anh khác đánh nhau. Đồ đạc trong nhà bị hắn đập loạn thất bát nháo. Cái Vạn Yên không chịu được, chính là hắn thích ăn sinh gì đó, thường xuyên không biết nửa đêm chạy đi đâu, sau đó cả ngời đầy máu trở về.
Vạn Yên nhìn thấy qua vài lần đều sợ đến muốn ngất. Bọn họ kết hôn đã 1 năm, Cao Sam chưa từng giống một người bình thường ngồi ăn cùng cô bữa cơm, ngay cả trò chuyện bình thường cũng không có.
Vạn Yên thử vô số lần tìm hắn nói chuyện, mỗi lần hắn đều dùng cặp mắt sắc bén, cảnh giác nhìn chằm chằm cô, sau đó không nói lời nào.
Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà Cao Sam là con út, anh hai Cao Hoan không xem Vạn Yên là em dâu, thường xuyên lôi kéo một đám người tới nhà mở tiệc. Vạn Yên bị ồn ngủ không được, chồng cô nửa đêm lại chạy ra ngoài, cuộc sống như vậy kéo dài, khiến Vạn Yên bị suy nhược thần kinh.
Đến cuối cùng, mặc dù Cao Hoan không dẫn người về nhà ầm ĩ, cô cũng ngủ không được. Mỗi ngày vào ban đêm, tâm trạng lo lắng tuỳ lúc chồng cô nửa đêm cả người toàn máu nhảy vào cửa sổ, hoặc tiếng nhạc inh ỏi từ cách vách truyền đến.
Mà cách mỗi ba hay năm tháng, mẹ chồng cô sẽ trở về, cằn nhằn, thúc giục cô nhanh chóng sinh con, rồi lại bay đi nơi khác.
Rốt cuộc có một lần, Cam Sam lại gào khóc vào ban đêm, Vạn Yên quyết định không bao giờ sống cuộc sống như bây giờ nữa, cô thu thập hành lý, bảo tài xế đưa cô về nhà. Tuyết rơi đường trơn, đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn, cả xe và người đều lật xuống hố sâu.
Vạn Yên cảm thấy Cao gia như một bệnh viện tâm thần, bên trong toàn là đám người bị bệnh.
Vạn Yên chết là ngoài ý muốn, cũng không thầm oán. Cô chính là muốn cho tất cả mọi người biết, chồng của cô là một người điên, cả nhà bọn họ đều là người điên.
Hệ thống cho cô lựa chọn xuyên không lần nữa để chuộc lỗi. Lúc đó chỉ nghĩ đến việc muốn làm sáng tỏ Cao Sam là kẻ không bình thường, phòng ngừa lại có người gả vào, huỷ hoại thêm một đời nên cô đã theo dõi tình tiết của chuyện.
Nhưng lúc theo dõi qua hệ thống, Vạn Yên tận mắt chứng kiến chồng cô biến thành một con sói to lớn. Nguyên lai chồng cô quái dị như vậy, đơn giản, hắn ta là người sói.
Vạn Yên thật sự không chịu được kết quả này, quá ma quái. Cô không thích thể loại dị nhân, buông tay với thân phận làm nữ chính, xuyên đến một thế giới khác, lấy tên là An Sênh.
Đời này, phải vì chính mình sống thật tốt, yên ổn…
An Sênh không biết ngủ lúc nào, dù sao ngay cả Phí Hiên đẩy về lúc nào cũng không biết. Sáng ngày hôm sau, cô bị một giọng nữ ôn nhu đánh thức.
Hoặc là nói, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh.
“Hiên ca, anh uống chút cháo đi.”, giọng nữ hết sức mềm mại, nghe vào tai khiến người rung động, “Tối qua em không biết, bằng không…”
“Cô có phiền hay không, tôi không muốn uống cháo.”, giọng nói Phí Hiên băng lãnh, “Để sang một bên.”
An Sênh mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tóc rối xù ngồi dậy, xoa xoa mắt, chống lại tầm mắt của Phí Hiên, tiếp mới nhìn người đứng bên cạnh giường.
Trong lòng không khỏi chấn kinh.
Tác giả có lời muốn nói
Phí Hiên: Em ghét bỏ tôi dơ bẩn! Trong tiểu thuyết không có nam chính nào là không sạch sẽ!
An Sênh:…Trước anh lất gỉ mắt đi.
- -Hết chương 4--