Editor: Endy.
Sau khi gọi người đi làm đồ ăn, Đồng Tứ ngồi đối diện đánh giá An Sênh. So với lúc trước, giống như nhìn cô thuận mắt hơn, gương mặt trắng nõn, ánh mắt cùng người đối diện có xa cách cùng lạnh nhạt, khiến cho người khác nhịn không được muốn nhìn thêm…
Đồng Tứ càng nhìn càng có chút kinh hãi. Tiểu nha đầu này, so với nửa năm trước khác biệt không thể nói không lớn, không phải dung mạo kiều diễm hơn. Tóm lại mang theo một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Chỉ là trên tay có thêm nhiều vết thương.
“Cô…” Đồng Tứ muốn hỏi, cô vì Phí Hiên mà có thể hy sinh tính mạng, vì cái gì không ở bên cạnh nhau, lại đi làm công việc gϊếŧ cá?
Nhưng anh vừa định mở miệng, hai người phục vụ đã mang đồ ăn lên.
An Sênh cảm ơn, còn quan tâm hỏi Đồng Tứ có muốn ăn hay không. Anh lắc đầu, tiếp tục ngồi phịch trên sofa quan sát An Sênh.
An Sênh ăn không nhanh, khó được dịp ăn những món ngon như thế này, tinh tế thưởng thức. Nhất là món bánh ngọt mạt trà, cô hận không thể thè lưỡi li3m một ngụm.
Hai người đều không nói chuyện. Điện thoại Đồng Tứ vang lên, anh không tránh đi mà nhận trước mặt An Sênh.
“Alo, Thanh Tuyết, làm sao?” âm thanh Đồng Tứ thực ôn nhu.
An Sênh chấn động, cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
“Năm ngày sau anh mới có thể trở về…”Đồng Tứ nghiêng đầu, thân thủ chọc ghẹo người đầu dây bên kia, “Sao anh có thể như vậy được? Không phải anh chỉ có em sao, lần này ngay cả bạn gái cũng không mang theo…”
“A..anh biết..anh cũng nhớ em a.” gương mặt Đồng Tứ ngọt ngào, “Lại nhặt được chú chó bị lạc, gãy chân? Bảo bối thật thiện lương, đừng khóc đừng khóc a…”
An Sênh xoa miếng bánh ngọt trong miệng, mùi hương tản ra, mang theo vị mạt trà, đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt.
Nghe Đồng Tứ nói chuyện điện thoại, bây giờ bên cạnh anh đã có người?
Nhưng rất nhanh động tác liền cứng đờ, sắc mặt nhất thời có chút không thích hợp. Cô nói như thế nào cái tên kia lại nghe quen như vậy, Thanh Tuyết không phải là cô gái bề ngoài thanh thuần, nhưng bên trong lòng dạ hiểm ác, “Tiểu bạch thỏ” sao?!
Lúc trước không phải đã chia tay rồi, như thế nào bây giờ lại quay lại?!
An Sênh nhìn vẻ mặt sủng nịnh ôn nhu, nhỏ nhẹ dụ dỗ của Đồng Tứ, nghĩ đến cốt truyện đã quay trở lại quỹ đạo lần nữa. Định trước “Tiểu bạch thỏ” kia cùng Đồng Tứ dây dưa không rõ ràng…
Tiểu Tứ gia thật là người tốt.
An Sênh thậm chí không nghĩ đến, lúc này Đồng Tứ giúp cô xử lý tên Thanh thiếu kia, nhưng kết cục sau này ở cùng một chỗ với cô gái kia, ngay cả bánh ngọt thơm ngon cảm thấy có chút vô vị.
Khi được xuyên không, An Sênh liền quyết định đời này sống lại, cô sẽ sống theo ý mình. Một lần nữa có người thân bên cạnh, nguyện vọng của cô rất đơn giản, chăm sóc ba mẹ thật tốt, tìm một người thích hợp kết hôn, sinh hai bảo bảo khả ái.
Không dễ dàng gì mới thoát khỏi Phí Hiên, cô đang sống một cuộc sống theo mong muốn. Bây giờ, cô không muốn phạm bất cứ sai lầm nào, cho nên cô không quản nhiều chuyện, không nghĩ tới cái gì có lương tâm hay không.
Đại đa số phiền toái, đều do mình tạo ra.
Nhắm mắt làm ngơ.
Mắt không thấy coi như xong, một đời không cũng xuất hiện còn chưa tính, nhưng hiện tại cô chứng kiến rõ ràng…
Cô cúi đầu ăn, không nhìn Đồng Tứ, lại nuốt một miếng bánh ngọt, ăn không biết ngon.
An Sênh đem miếng bánh ngọt nuốt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Đồng Tứ. Anh vẫn còn nhỏ nhẹ dỗ dành người bên kia, phát hiện ánh mắt của An Sênh, nhướn mày tỏ vẻ nghi hoặc.
Đồng Tứ thân là nhân vật phản diện trong truyện, vẻ đẹp cũng không kém Phí Hiên. An Sênh nắm chặt thìa ăn trong tay, li3m bơ trên môi, phiền lòng nhắm chặt mắt. Nghĩ đến cuối cùng anh không chỉ tặng đôi mắt xinh đẹp kia cho cô ta, còn muốn làm một người sống trốn tránh..
An Sênh buông thìa ăn xuống, đứng dậy, vẻ mặt không tình nguyện đi đến bên cạnh Đồng Tứ, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của anh, ngồi xuống bên cạnh, nhanh tay bưng kín miệng Đồng Tứ.
Cổ họng bật ra một tiếng r3n rỉ, thở nhẹ nói, “A~nhanh một chút…”
Sắc mặt An Sênh đỏ bừng, Đồng Tứ vẻ mặt không thể tin. An Sênh tiếp tục lên tiếng, “Tiểu Tứ gia~~ không cần gọi điện thoại nữa được không~ a…nhanh…~” ( dịch khúc này chết cười với chị Sênh)
Đồng Tứ gắt gao nắm chặt điện thoại, tròng mắt trừng lớn muốn rớt con ngươi ra. An Sênh lại hừ hừ vài tiếng, nghe được âm thanh chất vấn từ bên kia, mới gác điện thoại.
An Sênh liền buông Đồng Tứ ra, ngồi bên cạnh, khom lưng xoa xoa gương mặt phiếm hồng, vén lại mái tóc, chính cô cũng run rẩy nổi cả da gà.
“Cô làm cái gì…” Đồng Tứ chưa kịp hồi hồn, âm thanh mơ hồ hỏi.
An Sênh không thể nói rõ, gương mặt phiếm hồng, quay đầu trừng mắt nhìn Đồng Tứ, ấp a ấp úng nói, “Anh không thể ở cùng cô ta.”
“Anh không phải biết cô ta là dạng người gì sao? Như thế nào còn cùng cô ta ở cùng một chỗ?”
“Chuyện này…liên quan gì tới cô?” Đồng Tứ cũng trừng mắt nhìn An Sênh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau như chọi gà, mặt đỏ tai hồng.
Một lúc sau, An Sênh nói, “Dù sao..không được ở cùng cô ta.”
“Không phải cô thầm thương trộm nhớ tôi đó chứ?” Đồng Tứ thuận tay bấm điện thoại, chuẩn bị giải thích, thần sắc kỳ dị nhìn An Sênh.
An Sênh vừa nghe tiếng điện thoại, cắn cắn môi, thuận tay đoạt lấy, đứng dậy liền chạy, “Tiểu Tứ gia, anh chậm một chút~~”
“Tiểu Tứ gia, anh thật lợi hại~~”
“Mau tới đuổi theo em đi~~”
Nghe được tiếng hét chói tai từ đầu dây bên kia, An Sênh lại lần nữa cúp điện thoại.
Đồng Tứ đứng cách cô không xa, chỉ tay về phía cô, nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nói cái gì.
“Quên cô ta đi.” An Sênh đem điện thoại đặt trên sofa, xoa xoa trán, thở dài một hơi, “Đem cô ta quăng đi, không được ở cùng một chỗ với cô ta.”
“Tôi không ở cùng cô ấy, chả lẽ tôi…”
Đồng Tứ mới nói một nửa, đã có người gõ cửa, “Tứ gia, quần áo đã đến.”
Lời Đồng Tứ bị cắt đứt, có hai nhân viên phục vụ tiến vào, cầm lễ phục cùng đồ trang điểm.
An Sênh xấu hổ ngồi trên sofa, nhìn Đồng Tứ. Anh chuẩn bị đi lấy điện thoại, An Sênh liền chộp lấy.
Đồng Tứ “… Trước cô cứ thay trang phục, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện một chút.”
An Sênh ấp a ấp úng một hồi, “A” một tiếng.
Đồng Tứ ra ngoài, An Sênh thay đồ, hai người phục vụ kia ở lại giúp cô trang điểm làm tóc.
Đợi đến khi chuẩn bị xong, An Sênh mới từ trong phòng đi ra.
Đồng Tứ đưa tay về phía An Sênh, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, “Trước mắt cứ đến tiệc rượu, sau đó tìm một chỗ nói chuyện.”
An Sênh gật đầu, thân thủ nhẹ nhàng khoác tay anh.
Tiệc rượu ở tầng hai, An Sênh đi theo bên cạnh Đồng Tứ, nhấc váy xuống lầu. Đi tới đại sảnh, nhìn thoáng qua, không có gì mới lạ, cô đơn giản cúi đầu, tận lực làm tốt nhiệm vụ “bình hoa” bên cạnh Đồng Tứ.
Đồng Tứ cùng vài người chào hỏi, chạm cốc rượu. An Sênh cũng cầm ly rượu, lễ phép nhẹ nhàng nhấp một ngụm, suy nghĩ lát nữa làm thế nào để đối phó với Đồng Tứ.
Ánh mắt chuyển tới bên cạnh, nhìn người đứng cách đó không xa, nhịn không được “Phốc” một ngụm phun ra.
Cô buông tay Đồng Tứ, tay cầm chặt ly rượu, không chần chờ xoay người rời đi. Bước chân di chuyển nhanh chóng, liền nghe được phía sau một tiếng “Đứng lại”. Cô không chỉ không đứng, thậm chí đem ly rượu đặt vào bàn bên cạnh, nhấc váy bỏ chạy.
Phí Hiên đã nói qua, sau khi chia tay, không được xuất hiên trước mắt anh. An Sênh đều đã đáp ứng, không thể nuốt lời.
Phí Hiên vốn nhìn người đi bên cạnh Đồng Tứ, cho rằng anh ta tìm một người giống An Sênh để chọc tức anh. Nhận được ánh mắt đầy khıêυ khí©h của Đồng Tứ, Phí Hiên đến mặt cũng không đổi.
Nhưng chờ lúc người này quay sang, Phí Hiên khϊếp sợ trừng lớn mắt.
Làm sao cô lại ở chỗ này?
Đến cùng là cô đã đi đâu…Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?
Phí Hiên không thể nói rõ chính mình có cảm giác gì, chỉ là thấy An Sênh vừa mới nhìn anh liền xoay người bỏ đi, anh theo bản năng liền đuổi theo, ngay cả suy nghĩ cũng chẳng có.
Không để ý đến bạn gái bên cạnh, tay lơ lửng nhìn Phí Hiên đuổi theo cô gái kia.
“Cô ấy mới là nguyên bản.” Đồng Tứ chạm ly rượu với cô gái đang đứng thất thần, “Cả trái tim Phí Hiên….”
Sau khi ra ngoài, An Sênh sửng sốt một chút, liền nhanh chóng quay trở lại tầng trên lấy mấy thứ của cô. Bây giờ thuyền đang ở trên biển, nhảy cũng phải nhảy, không nhảy cũng phải nhảy.
Vừa chạy vừa cắn răng, không nghĩ đến Đồng Tứ sẽ xấu xa như vậy. Thế nhưng lại tính kế cô, An Sênh không tin anh không biết Phí Hiên đang ở trên thuyền. Lúc vừa thấy Phí Hiên, cô liền biết rõ Đồng Tứ muốn lấy cô ra để chọc tức Phí Hiên.
Phí công cô nhọc tâm giúp đỡ anh khỏi cô nàng giả tạo kia hãm hại---- Phí Hiên vì sao lại ở trên thuyền này chứ?!
An Sênh cứ chạy, suy nghĩ hỗn loạn, nhớ lại ánh mắt khϊếp sợ của Phí Hiên lúc nãy, nhất thời sau gáy liền căng lên.
Nửa năm này, cô sống rất tốt, hết thảy đều đặc biệt tốt, đến cuối cùng lại thành ác mộng.
Trong mơ nội dung cũng không khác lắm. Phí Hiên đổi ý, Phí Hiên đến mua cá, anh còn đọc “Tiểu Nghiễm Cáo” cho cô, rồi đột nhiên cười, há miệng cắn cô. Mỗi lần tỉnh dậy, đều là vì cô bị Phí Hiên cắn chết.
Chết kiểu này đúng thật là thảm, chân thật đến nỗi cô phải bừng tỉnh!
Trân ái sinh mệnh, tránh xa Phí Hiên!
An Sênh bước lên cầu thang, nỗ lực tốc độ.
Tiếng gió lướt qua bên tai, chứng minh cô đã phát huy được năng lực của mình, nhưng không may, lúc gần chạm vào cửa phòng Đồng Tứ, bả vai cô bị một lực nắm lấy, xoay người lại, tiếp theo một trận lảo đảo, đâm vào lồ ng ngực một người.
Nước hoa nhàn nhạt quen thuộc nháy mắt bao trùm toàn thân cô, tóc gáy An Sênh xếp thành một hàng, trận địa sẵn sàng chào đón quân địch.
Một cánh tay đặt trên thắt lưng cô, mạnh mẽ siết chặt, ôm An Sênh vào lòng, làm cô thấy đau.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc, An Sênh cả người cứng ngắc không dám động.
“Chạy cái gì hả?”
- Hết chương 24-