Editor: Endy.
Phí Sư nhìn thấy ở khúc cua một bác gái đang đánh vào mông con trai, “Con đúng là đồ phá phách, cà chua đang yên đang lành như vậy, con lại ném ra đường, ba ba ba!”
Dù gì Tiểu Hùng năm nay đã học lớp 11, bây giờ bị mẹ đánh mông giữa đường, đúng là nhục nhã!
Toàn bộ quá trình mặt không chút thay đổi, trong tay cậu niết một quả cà chua muốn nát.
Phí Sư nhìn xung quanh, quay đầu đối với Phí Hiên lắc lắc đầu.
Phí Hiên vặn hàng mày, nhìn chòng chọc bác gái đang đánh con trai, lúc này mới chui vào xe.
“Có cần để lại người không?” Phí Sư hỏi.
“Để lại.” Thà rằng làm uổng công, cũng không thể bỏ qua được!
Phí Sư đi đến chiếc xe bên cạnh, chỉ vào hai người đàn ông, cho bọn hắn nhìn ảnh chụp. Sau đó mới tiến vào ngồi trong xe của Phí Hiên, rất nhanh chiếc xe khởi động, dòng xe lần lượt ra khỏi hẻm nhỏ.
An Sênh ôm một đống đồ ăn, ngổi xổm ở quầy thu ngân bên trong, ngay cả đầu cũng không dám nâng.
Bác gái thấy người đã đi, lôi kéo cánh tay của con trai, xoa mông thấp giọng nói, “Đánh đau không?”
Rồi tiến vào vỗ vỗ thu ngân, lớn giọng nói, “Người đi rồi!”
Tan học vừa về nhà liền bị lôi ra đánh như một đứa nhỏ, siết quả cà chua trong tay, Tiểu Hùng cười lạnh một tiếng, nói “Còn lưu lại hai người ở bên ngoài, chị trở về không được.”
“Tên oắt con này!” bác gái muốn đánh vào tay cậu thiếu niên, nhưng cậu chân dài vai rộng nhanh chóng trốn thoát, nếu không sẽ bị đánh đến nội thương.
An Sênh lúc này mới đứng lên, liên tục nói lời cảm ơn, đem số tôm vừa mua để lại một nửa.
“Còn khách khí như vậy.” bác gái cười không khép được miệng, “Bên ngoài còn có người, hay là con men theo nhà dì để về?”
An Sênh, “Có thể đi sao? Có được không?” cô nhanh chóng đem 2 trái cà tím đặt lên quầy.
Bác gái vỗ đùi, “Có thể có thể, cửa sau dẫn đến dưới lầu nhà con đây!”
An Sênh thiên ân vạn tạ, theo lời chỉ dẫn của bác gái đi xuyên qua hành lang, cửa sau dẫn thẳng đến cửa khu nhà, nhìn trước ngó sau, cô chạy nhanh vào.
Sau khi lên lầu, ba An cùng mẹ An đều ở nhà, bọn họ so với An Sênh còn cảnh giác hơn, đang chuẩn bị dọn lên lầu trên, nhưng ba An nhanh chóng nhận ra đây không phải là đám người đến đòi nợ, cho nên ông thương lượng với vợ gọi điện cho An Sênh, nhưng An Sênh không có điện thoại, làm hai người sốt ruột chờ đợi.
“Con xem con đi, tiền lương đã nhận nhưng sao lại không mua điện thoại chứ!” mẹ An rưng rưng nước mắt oán trách. Cô sống một đời rồi nhưng đây vẫn là tiền lương đầu tiên của cô, kiêu ngạo muốn chết.
“Chúng ta phải dọn nhà.” An Sênh quăng đồ ăn xuống, áy náy nói, “Là con gây phiền toái…”
“Là tên khốn nạn gây phiền toái cho con sao?” ba An thấy con gái như vậy liền muốn bốc hoả, mẹ An sắc mặt cũng sắc bén hẳn lên.
An Sênh vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, không phải anh ta khi dễ con…” cô kiên trì giải thích, “Là con đá anh ta, nhưng anh ta đã mặc kệ, lúc này mới tìm đến…”
Ba An và mẹ An:….
“Không thích thì bỏ đi!” mẹ An mở miệng trước, “Cứ tìm người con thích là được!”
An Sênh cười gật đầu, ba An có chút không đồng ý nói, “Con không nói rõ với cậu ta sao?”
Mẹ An oán giận ba An một chút, An Sênh bất đắc dĩ cười cười, nói khoác mà không biết ngượng, “Không nói rõ. Con nhắc tới chia tay, anh ta liền tìm cái chết.”
“Kia bất thành.” Ba An nhíu mày, “Đó không phải chuyện một người đàn ông chân chính làm, đàn ông cầm lên được thì thả xuống được!”
Mẹ An bĩu môi, An Sênh nở nụ cười, cả nhà rất nhanh nói sang chuyện khác, dọn dẹp sửa cơm chiều.
Số tiền ít ỏi trong tay họ bây giờ thật sự là không đủ, An Sênh đang cân nhắc ứng trước một phần tiền lương, liền nghe mẹ An nói, hai người đã tìm được việc làm.
An Sênh đặt bát cơm xuống, nghe mẹ nói, “Là làm việc trong trang trại, họ đang cần hai người, ở vùng ngoại thành, nhận lương 1 năm, bao ăn ở,…”
“An An, ba với mẹ định chuẩn bị làm.” Mẹ An hết sức luyến tiếc, nhưng công việc quả thật quá hấp dẫn, còn bao ăn ở, một năm tiền lương mấy vạn, có thể trả được nợ, như vậy cũng là quá may mắn với gia đình họ rồi.
Mắt cô có chút ẩm ướt, ba An cũng nói, “Chuyển nhà qua đó sẽ không cần phải tốn tiền thuê nhà, lần trước không phải con nói khách sạn có ký túc xá sao? Con ở đó thì tên tiểu tử đó cũng không thể tới đó làm ầm ĩ được. Chỗ này hoàn cảnh quá kém, vốn ba với mẹ cũng muốn con chuyển ra ngoài.”
Ba An thiếu nợ đều là lúc trước khi gây dựng sự nghiệp. Vô tri vô giác ông nhận ra con gái đột nhiên hiểu chuyện, không cho phép chính mình tiếp tục sa đoạ. Nếu cả đời này không trả được nợ, cũng không thể nào có tiền làm đồ cưới cho con gái, không thể để cô khổ sở được.
Đây chính là ba mẹ của An Sênh, làm sao cô không hiểu được tâm ý của hai người chứ? Kiếp trước ba ba bị ung thư, trong nhà không đủ tiền chữa trị, không thể vay mượn họ hàng. Ba ba không muốn làm liên luỵ An Sênh, liền muốn tìm cái chết.
Đổi sang thế giới mới, không còn những ký ức cũ, nhưng thái độ của ba mẹ đối với con gái vẫn không hề thay đổi.
An Sênh cuối cùng cũng bật khóc. Sau khi ứng trước lương, lại mua một đống lớn đồ, xin nghỉ phép để đưa ba mẹ đến trang trại ở vùng ngoại thành. Nhìn hoàn cảnh, cẩn thận hỏi thăm công việc, đúng là công việc không qua mệt mỏi, cũng không có gì nguy hiểm, lúc này cô mới yên tâm để hai người ở lại.
Họ ra khỏi nhà theo cửa sau của cửa hàng, hầu hết các đồ điện đều đã cũ, cái lớn thì bán, mấy thứ lặt vặt đều đưa sang siêu thị của bác gái. Có sự giúp đỡ của bác gái nên họ dễ dàng qua mặt được hai người của Phí Hiên.
Họ chọn chuyển nhà vào ban đêm, ngồi trên xe buýt, An Sênh nghĩ như vậy cũng tốt, chủ nợ có đánh chết cũng không nghĩ ra ba mẹ An sẽ ở vùng ngoại ô làm giúp việc ở nông trại, mà cô chuyển vào ký túc xá nhân viên, tiết kiệm được không ít tiền ăn ở, quan trọng Phí Hiên cũng sẽ không thể tìm được cô trong một thời gian.
Đợi đến lúc Phí Hiên cùng nữ chính ở bên nhau, dĩ nhiên là cũng sẽ quăng sự tồn tại của cô ra sau gáy.
Hết thảy sẽ lại tốt đẹp. An Sênh mỗi ngày tan tầm, sẽ dùng điện thoại ở khách sạn gọi điện đến trang trại, cùng mẹ dặn dò lẫn nhau, liền đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi sáng đi làm bận rộn, lúc trước An Sênh có đưa tiền cho anh chàng bảo vệ để được nhận vào làm, hiện tại anh ta còn có ý theo đuổi cô, dùng một tháng tiền lương mua cho cô một chiếc di động mới.
Nhưng An Sênh không muốn, không phải ghét bỏ anh ta nghèo, đơn giản là không phải kiểu người cô thích. Cả đời này, cô nhất định phải tìm người mình thích để sống cả đời.
An Sênh đã thành thạo công việc phục vụ trong phòng, hôm nay buổi tối, nghe nói sẽ có đại nhân vật đến phòng cao nhất, nhưng người phục vụ phòng lại bị “bà dì” đến thăm, với gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, An Sênh liền bị điều đi hỗ trợ.
Nhưng đợi đến lúc đại nhân vật đến, An Sênh tiến vào phòng bao, ký ức khắc sâu phá lệ như sóng to ập tới, nhìn người đàn ông hai chân gác trên bàn trà, trên tay bưng chén trà còn nóng, cô hận không thể cúi thấp đầu tới ngực.
Đại nhân vật, thế nhưng lại là cái tên đâm Phí Hiên một dao rồi nghênh ngang đi, Đồng Tứ, hay còn gọi là Tứ thiếu.
May mắn hắn cùng Phí Hiên có xung đột, bằng không An Sênh sẽ lập tức bỏ chạy.
Sau khi pha trà, cô chui vào phòng chứa đồ không ra, trong chốc lát, cửa phòng chứa đồ bị gõ.
An Sênh bất đắc dĩ mở cửa, cúi đầu, “Tiên sinh cần gì sao?”
Đồng Tứ cười hừ một tiếng, nắm cằm An Sênh, cô né sang một bên, một người phục vụ phòng khác đã đi rót nước túi chườm nóng, trong phòng bao giờ không còn ai, An Sênh hít sâu một hơi, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Đồng Tứ.
“Nếu tôi không nhận nhầm, cô là…” Đồng Tứ lại trầm thấp nở nụ cười, “Là cô gái kéo Phí Hiên chắn dao đúng không?”
An Sênh mím môi, không lên tiếng, Đồng Tứ còn nói, “Như thế nào? Anh ta tức giận nên đá cô, tống cô làm người phục vụ trong khách sạn của anh ta sao?”
An Sênh trong lòng hung hăng nhảy ngược. Khách sạn này là của nhà Phí Hiên?!
Cô nhớ tên khách sạn là Thân Thành, thế nhưng Phí gia…Như vậy cũng không có gì lạ, dù sao cũng là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, phỏng chừng các khách sạn hay nhà hàng tốt chút đều là của nam chính.
An Sênh vẫn không lên tiếng, Đồng Tứ cho rằng cô cam chịu, tựa vào cửa phòng, ôm hai tay đánh giá An Sênh. Tiểu cô nương này xem ra cũng nhỏ nhắn xinh xắn, cũng xem như vẻ đẹp hiếm có.
Đồng Tứ suy nghĩ một chút, nếu đem người đến bên cạnh, có hay không đạt hiệu quả như hắn muốn?
“Ai, tiểu nha đầu.” Đồng Tứ cười rộ lên, hắn có đôi mắt một mí, dáng người mỏng manh, không phải kiểu đẹp trai chói loá, ngược lại có chút bướng bỉnh.
“Phí Hiên không cần cô, không bằng cô đến bên tôi a….”
An Sênh không nghĩ đến hắn thế nhưng lại nói ra những lời như vậy, bản thân không khỏi hoài nghi, cô chỉ là một nữ phụ, tình tiết như vậy cũng quá không thích hợp a.
Lúc cô đang định mở miệng cự tuyệt, cửa phòng mở.
“Mời tiên sinh.” Phục vụ mở cửa, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp bước vào.
Khi Đồng Tứ nhìn người đàn ông kia, lập tức đứng thẳng người, thu lại nét phóng túng trên mặt, rất nghiêm túc nói với An Sênh, “Lão gia thích trà tuấn mi( mình không biết loại này nên để nguyên nhé), mau đi đổi một bình khác.”
An Sênh sửng sốt, thấy Đồng Tứ nghiêm mặt chào hỏi, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, đưa tay xoa xoa sau lưng đồng thời đỡ cánh tay người đàn ông, mang theo sợ hãi.
Bộ dáng thập phần chân chó kêu một tiếng, “Ba~”
An Sênh mới đi ra ngoài một bước, bị tiếng gọi “ba” của Đồng Tứ làm thiếu chút nữa trẹo chân.
Đường đường là Tứ thiếu gia lại còn sợ người khác, xem ra là bị cha quản nghiêm. Trong nội dung tác phẩm cũng không có giới thiệu cái này… An Sênh bất động thanh sắc quan sát một chút người đàn ông kia, rất nhanh cúi đầu ra ngoài pha trà.
Khi cô quay lại, hai người đã ngồi sẵn, gọi món trước. Món rau trộn được dọn lên.
Đồng Tứ vẻ mặt thống khổ, run rẩy nói, “Ba, ba..tha cho con.”
- Hết chương 10-
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tứ: Thật không dám giấu diếm, ba tôi lấy bộ dạng tôi nửa sống nửa chết làm niềm vui.