Quyển 4 - Chương 14: Khế Giả Thành Thật (H)

“Ưm… người… hộc hộc… người dừng lại… A Ha aaaa…”

Hơi thở của Vũ Đường nông cạn, đầu óc cũng bị kɧoáı ©ảʍ xông cho choáng váng, dươиɠ ѵậŧ mất quyền làm chủ nhanh chóng xuất tinh vào trong lòng bàn tay Lăng Thiên Vũ.

Chất lỏng sền sệt, không quá quánh đặc như lần đầu tiên, nó nhầy nhụa trắng sữa, kết thành tơ keo rỉ qua kẽ ngón, da^ʍ sắc từng chút rớt xuống mặt đất hiu quạnh.

Vũ Đường hổn hển nằm nghiêng, cơ thể cũng theo bản năng co quắp, sự xấu hổ đã lên đến cùng cực, cậu chỉ hận không thể chết quách đi cho rồi.

Lăng Thiên Vũ cười khẽ, hắn hướng bàn tay dính nhớp ấy đến trước mặt Vũ Đường, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhiễu nhiễu vũng bạch trọc tản ra chơi đùa, tà mị nhấc thanh âm.

“Tâm không thật thà… Đường nhi nói xem, vi sư có nên phạt con không?”

Chóp mũi sộc phải mùi tanh nồng ngai ngái, Vũ Đường sợ đến run người, sư phụ trong tiềm thức của cậu khác xa với thực tại, người đứng đắn thanh cao, chưa từng lộ ra bộ mặt cợt nhả da^ʍ sắc thế này.

“Người… người bị ma ám rồi… người mau tỉnh táo lại, chuyện này chỉ có thể làm với đạo lữ, con… con là đồ nhi của người mà…”

Hoảng loạn nói lắp, hàm răng không khống chế được va nhau cầm cập, cậu hoàn toàn không nhìn nổi cảnh đẹp không có ý vui ngay trước mặt, bàn tay run rẩy che đi con mắt.

Chẳng ngờ, Lăng Thiên Vũ lại bật cười, tiếng cười trầm thấp phả tới lỗ tai, hắn thích thú đẩy thứ đó tới trước miệng Vũ Đường, ngón tay mân mê khẽ tách ra cánh môi, dễ dàng luồn lách vào bên trong động khẩu.

“Đường nhi nói không sai, chuyện này chỉ có thể làm với đạo lữ.”

Ưu nhã khuấy đảo lên từng thớ thịt trơn mềm, hai đầu ngón trỏ đã tiến sâu được tới yết hầu, Lăng Thiên Vũ không nhanh không chậm lại nói tiếp.

"Vậy nên… hôm nay vi sư sẽ kết đạo lữ cùng con."

“Kh, không… ư ưm ưm… ọe… ưm… hức… ực… người... ọe ọe người… hức...”

Bị dị vật trong khoang miệng moi móc, Vũ Đường liên tục thống khổ nôn khan, hai tay cậu theo bản năng túm chặt lấy cổ tay đối phương, cổ họng rất muốn hét lên phản bác, nhưng ngón tay của Lăng Thiên Vũ lại thô bạo đâm vào, khiến cho bọt dãi trộn cùng bạch dịch sặc sụa rỉ rớt, đôi chút còn phải cố nuốt xuống để tìm khí hít thở.

Nước mắt Vũ Đường theo sinh lý ứa ra, cậu thấy uổng thay cho cái nhan sắc khuynh thành, đẹp đẽ vậy mà lại là một tên biếи ŧɦái.

Còn chính mình thì lại là chú cừu non, bị biếи ŧɦái để mắt tới từ lâu mà vẫn có thể ngu ngơ cho rằng: thật may khi đã ôm được cái đùi vàng to bự.

Lúc được tự do hít thở, bên cạnh Vũ Đường liền xuất hiện thêm một trận pháp lơ lửng, nó được Lăng Thiên Vũ huyết tế tạo thành, hắn dùng máu đầu ngón tay vẽ ra những ký tự ngoằn ngoèo lên xuống. Cho đến khi nét cuối cùng kết thúc, bùa khế được hiện ra, sáng chói một màu vàng kim sắc.

Vũ Đường còn đang thoi thóp thở dốc, cơ thể liền bị Lăng Thiên Vũ xốc lên ngồi dậy, hắn nâng ngón trỏ của cậu đưa tới bên miệng, răng nanh xẹt cái mất đi chút thịt, máu tí tách chảy ra tanh đỏ.

“S,sư phụ… người… người…”

Vũ Đường lợi hại run rẩy, cậu hoảng sợ nhìn cổ tay đã mất đi kiểm soát, đầu ngón cũng đang từng chút dùng máu huyết vẽ lên tấm bùa, đường nét như tô lại, trùng khít không sai lệch một ly.

“Thả ra… thả con ra, người muốn làm cái gì?”

Giãy giụa thu tay nhưng lại không thể, Lăng Thiên Vũ dùng cả thuật pháp lẫn quyết pháp giam người Vũ Đường lại, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay mình bị hắn ta mặc sức điều khiển.

Lăng Thiên Vũ cong môi, ánh mắt liếc xuống nhìn tới Vũ Đường, trong con ngươi sâu thẳm chứa đựng sự dịu dàng vô bến, hắn khẽ sủng nịnh túm một lọn tóc ươn ướt của cậu, quận vào ngón tay, đưa tới bên miệng thơm nhẹ.

“Kết đạo lữ cùng con.”

Thanh âm cực kì từ tính, vừa hay bùa khế cũng lóe lên rực rỡ, từ vàng chuyển đỏ, hóa thành bụi phấn, nở ra một đôi uyên ương hồ điệp, quấn quýt bay lên kết duyên tơ hồng rồi tự động tách ra, vỗ cánh chui vào đan điền của hai người.

Khế đạo thành công!

Cánh tay Vũ Đường mềm nhũn thoát ra, thanh âm run run không thể tin ngước lên nhìn Lăng Thiên Vũ.

“Loại chuyện thế này… sao có thể… ép buộc được? Thiên đạo sẽ không dung tha người.”

Đầu mày Lăng Thiên Vũ nhướn cao, hắn nắm nhẹ lấy cằm Vũ Đường hướng gần hơn nữa, đôi mắt thả ra nhu tình nhìn vào trong con ngươi chan chứa lệ hồng của cậu.

Hắn tủm tỉm câu môi.

“Nếu lôi phạt giáng xuống... đồ nhi, người đau lòng nhất, không phải là con sao?”

Ngạo mạn, ngông cuồng... nhưng mẹ nó, hắn nói đúng quá rồi, trong lòng cậu, chưa từng muốn sư phụ phải xảy ra chuyện.

Vậy mà câu tiếp theo của Lăng Thiên Vũ lại càng bổ thêm cho cậu một nhát sững sờ.

“Vả lại, khế kết hoá đỏ, lôi phạt không có... con nói xem, tư tâm của mình có thật sự sạch sẽ.”

Lăng Thiên Vũ mυ"ŧ nhẹ lên cánh môi Vũ Đường, hai tay vòng ra sau ôm lấy tấm lưng thịt, hắn từ từ ngả úp thân thể, đè ép sức nặng tỳ trên người cậu.

Vũ Đường bị hôn trong mê loạn, lưng đã chạm nền đất mà vẫn chưa nghĩ ra việc phải phản kháng, cậu còn chưa tiêu được chuyện lưỡng tình tương duyệt mới có thể kết khế thành màu đỏ, miễn cưỡng rằng buộc cũng chỉ có thể dừng lại ở màu vàng kim sắc, còn nếu là không tự nguyện dâng huyết viết khế, thiên đạo sẽ không thể nào dung chứng, lôi phạt ầm ầm giáng xuống chặt đứt tơ duyên.

Oa... vậy nghĩa là... mình... mình... không thể nào... mình sao lại...?

“A, Sư phụ… đừng cắn, chờ... chờ một chút... ưʍ...”

Lăng Thiên Vũ làm sao có thể chờ, hắn phải dùng đến cấm thuật mới che được mắt nhãn thiên, nếu không thể thu phục được Vũ Đường, chờ khi cưỡng khế bại lộ, chính hắn sẽ là người phải chịu lôi phạt tăng thêm 10 lần, nhẹ thì tu vi giảm nửa, nặng thì có thể đánh thành phế nhân.

Một cái giá vội vàng không đáng!

Nhưng…

Hắn vẫn tự nguyện đánh cược!

“Đường nhi... ta yêu ngươi...”

Ước gì tâm ngươi có thể duyệt ta thêm lần nữa!

Thình thịch... thình thịch...

Mờ mịt tách môi, mùi hương của Lăng Thiên Vũ vẫn quanh quẩn, trái tim Vũ Đường không hiểu sao đập mạnh, đôi mắt ngây ngẩn ngắm nhìn dung nhan yêu nghiệt đó, càng nhìn lại càng bị nó mê hoặc.

Ực… nam nhân này đúng là một soái ca…

Cậu theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu... lòng cứ loạn cào cào thành một mớ hỗn loạn.

“Sư, Sư phụ... hình như... ư ưm ưʍ...”

Môi lại bị che lấp đi thanh ngôn, Vũ Đường vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng Lăng Thiên Vũ lại không cho cậu thời gian suy luận, tay bắt đầu sồn sã lột bỏ y phục trên người cậu, hắn rời nụ hôn đến trước cằm, lưỡi liếʍ dọc xuống hầu kết, răng nanh gặm cắn xương thịt.

Vũ Đường thiếu dưỡng khí, miệng không ngừng hổn hển, cơ thể bị Lăng Thiên Vũ lật qua lật lại như cái bánh, lúc cởi, lúc xé, giữa chốn rừng suối hiu quạnh mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể.

“Đừng mà… không thể làm ở đây… ư ưm… người… người bình tĩnh đã... ư ưm~”

Vũ Đường xấu hổ không dám nhìn trời, thân thể bị Lăng Thiên Vũ đè ở phía trên, hắn bao bọc cậu, che khuất đi một vài đường cong tình sắc.