Quyển 4 - Chương 12: Giải Dược (H)

Rừng trúc vì hai người giao đấu mà nổi lên cuồng phong vũ bạo, chớp mắt đã biến thành phế tích hoang tàn.

Vũ Đường ngồi tựa thân trúc, hai chân bủn rủn không dậy nổi, dược tính chưa được Ân Phong trung hòa nên bắt đầu phát tác.

Chờ mây đen tan đi, hắc y nhân từ trên cao lướt gió chạm đất, hắn vội vàng đi về phía bên này.

“Huynh… huynh ổn không?” Giọng nói mềm như bông, Vũ Đường hữu khí vô lực vẫn không quên để ý vết thương trước ngực nam nhân, ánh mắt mông lung hiện lên vài tia áy láy.

“Huynh… A… đừng… đừng động vào đệ… không… không cần…”

Đột ngột bị bế lên, Vũ Đường còn muốn nói tiếp thì bị hành động của đối phương làm cho hoảng loạn, móng tay bất an bấm vào lòng bàn tay càng thêm sâu hoắm, nhàn nhạt lộ ra gân xanh trên làn da trắng sáng.

Đè thấp thanh âm, Lăng Thiên Vũ cố ý che đi chất giọng thật, hắn ôn thanh dỗ dành, vờ như không quen biết mà hỏi.

“Đừng sợ? Ta chỉ muốn giúp ngươi… Ngươi tên gì?”

Nhiệt nóng kề sát, hai cánh tay nam nhân vững vàng bao bọc, từ phía dưới ngước lên, Vũ Đường chỉ trông thấy chiếc cằm tinh xảo cùng hầu kết nhấp nhô gợi cảm, dù không biết dung nhan đối phương ra sao, nhưng liếc mắt cũng nhận ra được các đường nét cơ bản đều hoàn hảo mỹ lệ.

Tà hỏa khiến Vũ Đường run rẩy, nghe hắn trấn an cậu lại thấy may mắn khi bản thân gặp được người chính trực, nếu không, sự trong sạch đã bị một người xa lạ cướp mất.

“Vũ Đường… đệ tên Vũ Đường… giúp đệ tìm một con suối được không? Đệ… đệ…”

Cậu ấp úng trả lời, không biết có nên nói ra tình trạng hiện tại, lại không nghĩ đối phương đã nhìn thấu từ lâu, hắn cong khóe môi trêu chọc.

“Đường nhi… ngươi là bị người chuốc xuân dược?”

Đuôi âm tiết như được kéo dài, ngọt xỉu lỗ tai, thêm tác dụng của dược tính khiến cho Vũ Đường mê muội, cậu khẽ gật đầu đáp trả, lại yên tâm rúc sâu hơn vào ngực đối phương cọ cọ cho gò má bớt bỏng.

Rõ ràng chưa tiếp xúc da thịt, nhưng động tác nhỏ của Vũ Đường cũng làm cho Lăng Thiên Vũ nổi lên ngứa ngáy, hắn nhẫn nhịn hít sâu, cố khắc chế tâm mình, mau chóng đưa người lại con suối ngay gần đó.

Được thả vào lòng suối mát, Vũ Đường chẳng tỉnh toán hơn là bao, ngọn lửa bên dưới đã bò lên bụng rốn, như muốn thiêu luôn cả lục phủ ngũ tạng, biến làn da lan tràn ửng đỏ, mỏng manh mẫn cảm đến mức: xô xếch y vải cũng có thể đánh ra một luồng tê dại.

Xấu hổ liếc lên bờ suối, Vũ Đường cắn môi bất an, nhận ra nam nhân đang ngồi yên trên tảng đá, hắn vẫn quay lưng về phía bên này, cậu mới can đảm luồn tay xuống khố y, chủ động giải quyết cho chính mình.

Mới đầu Vũ Đường còn hơi lóng ngóng, dần dà quen tay cũng trượt động nhanh hơn, tay trái bứt rứt mở ra ngực áo, xoa dịu trái tim đang phập phồng thở dốc.

Hầu kết Lăng Thiên Vũ trượt động, tuy hắn quay mặt nhưng thần thức lại không bỏ sót một hình ảnh nào của cậu, xiêm y ướt sũng, nửa kín nửa hở, không chỉ lộ ra l*иg ngực ướŧ áŧ, dấu răng chói mắt bên vai cũng cực kì chướng mắt, hắn thấy ghen tị, hận không thể trực tiếp lao lên cắn trả, giành lại chủ quyền nơi đó.

Vũ Đường không hay biết vẫn mơ màng nhắm mắt, hơi thở gấp gáp vang lên rõ ràng, hòa cùng sóng nước dập dềnh da^ʍ mĩ, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng tuốt lộng dương côn đang phồng lên căng nức, quay cuồng đầu óc hiện ra một khuôn mặt yêu mị mang hồng y rực lửa.

“Ưm ư… A ha ư…ư… sư… sư phụ…”

Tùm…

Vì quá cao trào mà hai chân bủn rủn sụp xuống đáy suối, nhấn cả người Vũ Đường chìm nghỉm trong nước.

Lỗ tai Lăng Thiên Vũ giật giật, Vũ Đường lúc lêи đỉиɦ lại có thể thốt ra ngoài miệng hai tiếng ‘sư phụ’, hắn còn chưa kịp mừng rỡ đã phải hoảng sợ lao xuống suối vớt người.

“Đường nhi…”

Lúc bị nước nhấn chìm, Vũ Đường mới thoát khỏi sương ảo, cậu được Lăng Thiên Vũ vớt ngoi lên, đầu tóc ướt sũng vẫn thẫn thờ không dám hồi tỉnh.

Tại sao… tại sao vừa nãy lại xuất hiện hình ảnh của sư phụ?

Không… không thể nào….

Đối diện với đôi môi mỏng gợi cảm phía trước, đầu óc Vũ Đường lúc này trống rỗng, cậu chỉ biết ân nhân không phải sư phụ, cậu muốn thay đổi hình ảnh đại nghịch vừa rồi, bất chấp đúng sai lao vào hôn Lăng Thiên Vũ ngấu nghiến.

Mau chóng đáp lại nụ hôn nóng bỏng, bàn tay Lăng Thiên Vũ đặt sau tấm lưng cậu cũng mạnh dạn cào cấu, lưỡi luồn lách trong khoang miệng cùng nhau múa lượn.

“Ư… hư… ưm ư… đợi… hộc hộc… ưm”

Bàn tay run rẩy chống trước ngực Lăng Thiên Vũ, nụ hôn làm Vũ Đường tỉnh táo nhưng lời nói khó khăn thốt ra lại bị khí thế nam nhân cắn nuốt trở về, xoắn mυ"ŧ triền miên, môi trên môi dưới không ngừng dây dưa nóng bỏng, chẳng cho trốn thoát.

Làm đối phương nhũn người, Lăng Thiên Vũ lại chuyển sang mυ"ŧ vành tai, lòng bàn tay táo bạo vón vào trong y phục Vũ Đường vuốt ve cánh mông, say sưa cảm nhận sự run rẩy mê loạn.

Khóe mắt Vũ Đường đỏ ửng, cậu hổn hển thở dốc, tê tái linh hồn nhận lấy kɧoáı ©ảʍ, nhưng vẫn yếu ớt chống cự.

“Đừng… ư hư… huynh không thể làm vậy? A, nhột… hức… ư ưm… ta không quen biết huynh… tha cho ta.”

Quét sâu vào lỗ tai mẫn cảm, Lăng Thiên Vũ cười nhẹ, trái tim đã vui sướиɠ sắp phát điên rồi mà vẫn phải giấu kín thân phận.

“Rõ ràng là Đường nhi chủ động lấy thân báo đáp, sao giờ lại trách ngược ta?”

“Không… không phải… ư hư hức… dừng lại… dừng lại đi… ư m~… đừng liếʍ nữa…”

Tiếp tục hôn xuống hầu kết, tầm mắt lại rơi vào dấu răng trên bờ vai trắng mịn, Lăng Thiên Vũ hơi u ám, lại chỉ dám thè lưỡi liếʍ láp, ép cho ai kia tê dại thay vì đau đớn.

“A ha ha a… hức… huynh… hức… không… không cần… ư hư ư… tê quá…”

Bàn tay xoa nhéo cánh mông đã chuyển về phía trước, trắng trợn nắm lấy dương vậ.t bắt đầu tuốt lộng, Vũ Đường lợi hại run rẩy, vết chai mang kɧoáı ©ảʍ xa lạ lại mãnh liệt, mỗi lần tuốt đến qυყ đầυ sẽ truyền tới một đợt sóng tê dại.

Lăng Thiên Vũ rất thích cắn vành tai cậu, hơi thở nóng bỏng đem tất cả ôn nhu ra dỗ dành.

“Đường nhi rất đáng yêu… hãy nghe lời ta… xuất ra rồi không khó chịu nữa.”

Cảm giác tự làm và được làm khác nhau một trời một vực, lời âu yếm rót vào tai thêm đường mật, ý tứ cưng nựng hơn trân bảo, mang lông vũ cào trái tim cậu thổn thức.

“A ha ha… haa… hức… ư ưm ~”

Do dược tính tác động, dương vậ.t rất nhanh phóng thích ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, Vũ Đường mệt lả gục cằm lên vai Lăng Thiên Vũ, cậu ngượng nghịu nhìn chất nhầy trắng đυ.c đang bồng bênh trên mặt nước, mặt bất giác lại nóng lên đỏ ửng, dương vậ.t bên dưới thẹn quá lại căng nức trở lại.

“Còn muốn nữa sao?” Thanh âm trầm khàn quyến rũ, bàn tay Lăng Thiên Vũ chưa hề rời xa dương vậ.t cũng phải ngạc nhiên trước sinh lý mãnh liệt này.

“Không… đủ… đủ rổi… A…”

Thất thanh hét lên, bọt nước rào rào pha kèm tiếng vớt người lên cao, Lăng Thiên Vũ nhấc Vũ Đường ngồi trên bờ đá, quần dưới đã bị tụt bỏ từ lúc nào, chỉ còn mình hắn ngâm trong lòng suối.

Con ngươi sau mặt nạ tràn đầy tính xâm lược, Lăng Thiên Vũ giữ chặt hai chân Vũ Đường không cho nhúc nhích, hắn nuốt trọn gậy thịt nhỏ xinh phấn nộn, đảo lưỡi mυ"ŧ dọc gân guốc nổi trên da thịt, rất chú trọng giữ lực răng hàm, gãi cho thiếu niên đầu óc trống rỗng, run rẩy sung sướиɠ không có lối trốn chạy.

“Ưm… ư… hư… đệ không muốn… hức… kì quái quá… A haaa… hức…”

Hai tay Vũ Đường chống ngược về sau, l*иg ngực phập phồng run rẩy, cảm giác chân thực một cách mãnh liệt, giống như đây mới là lần đầu tiên thân mật, ba kiếp trước đó lại chỉ là cơn mộng xuân phù phiếm lướt qua trong tưởng tượng.