Trăng tròn giữa mùa thu, ánh sáng vằng vặch lại chẳng thể soi được tâm tư nam nhân đã đen đến mức nào.
“Đường nhi, hôm nay con được phép uống rượu.”
Đôi đũa trong tay gắp trượt cánh gà, Vũ Đường khó tin ngẩng đầu, nhiều lần cậu ngửi thấy hương mơ chua mát, có thèm nhỏ dãi cũng đừng hòng được động đến một giọt, như thế nào lúc này sư phụ lại dễ dàng phá bỏ quy tắc?
Mắt phượng liếc qua, Lăng Thiên Vũ che giấu ý cười, hắn nhấc ly ngọc trước mặt cậu lên tay, giả vờ đổi ý.
“Cơ hội chỉ có một, nếu không muốn, vi sư cũng không bắt ép.”
Vội nắm lấy tay nam nhân cản lại, hai tay Vũ Đường ghìm chặt tư thế, cậu gấp gáp rướn cổ về trước, trộm uống một hơi cạn sạch.
Men cay làm cho cổ họng bỏng rát, nó không ngon như hàng đêm tưởng tượng, vị tê nồng át đi mùi thơm mát của trái mơ rừng.
“Khụ… khụ… khụ…” Sặc sụa ho khan, viền mi Vũ Đường rỉ ra ánh nước, lấp lánh sao trời mang tinh tú cả bầu trời đêm rộng lớn.
Cầm ly rỗng trên tay, Lăng Thiên Vũ có chút thất thần, hắn tiếc nuối khi hơi ấm lòng bàn tay đối phương đã rút về nơi khác.
Xoay xoay ly ngọc, rượu lại được tiếp thêm, đúng vị trí Vũ Đường mới nhấp qua, cánh môi Lăng Thiên Vũ nhàn nhạt phủ lên nhấm nháp hương vị, che giấu nội tâm muốn đứng lên ôm người vào lòng.
Ho đến đỏ mặt, Vũ Đường dùng tay thay vì dùng đũa, cậu vội vã cắn một ngụm lớn thịt giòn, nước gà béo ngậy xoa dịu đi sự nóng rát còn lưu trong cuống họng.
Ngón tay lây nhiễm mỡ thịt, như một thói quen mà đưa lên mυ"ŧ nhẹ, mới ngậm vào trong khoang miệng, Vũ Đường liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực hướng tới nơi này, cậu cứng ngắc giữ nguyên tư thế, lén lút ngước lên dò xét.
Lăng Thiên Vũ đảo mắt rất nhanh, ngọn lửa bùng trong con ngươi bị lông mi rũ xuống, chén rượu che lấp đi hỏa dục, đợi Vũ Đường quay đi, hắn không nhịn được liếʍ liếʍ cánh môi, giữ cho hầu kết lăn lộn không gây ra âm thanh dọa cho đối phương sợ hãi.
Xoắn suýt không biết tại sao, Vũ Đường nghĩ bản thân sinh nghi thái quá, cậu mất tự nhiên rút tay ra khỏi miệng, nhặt khăn tay lau qua rồi lễ phép đứng lên.
“Sư phụ… con về trước.”
Chưa từng đυ.ng qua một ngụm rượu, lại ngốc nghếch không biết lấy linh lực che chắn, Vũ Đường chỉ cần một giọt cũng có thể làm lung lay thân thể.
Đột ngột đứng lên, cơn choáng bất ngờ ập đến khiến bước chân lảo đảo, Lăng Thiên Vũ rất mau bắt lấy cánh tay, kéo nhẹ một cái đã khiến cậu tự động ngồi lên đùi mình.
“A… Sư phụ… người làm gì vậy?”
Tình tiết kinh điển sao bỗng dưng xuất hiện? Người này muốn làm gì? Có sư đồ nhà nào dùng tư thế ôm ấp kiểu này không?
“Nghĩ gì vậy? Hồi nhỏ toàn là con chủ động trèo lên người ta, nếu không phải bắt trúng, chiếc mông này có phải đã chịu đau dưới nền đất kia rồi?”
Nói xong còn trắng trợn luồn tay xuống dưới, nhéo nhéo cánh mông cậu như là hiển nhiên dãi bày.
Biết rõ không nhịn được lại đi quá trớn, Lăng Thiên Vũ nhanh chóng lấy ra Hồi Thọ Đan, đẩy vào trong miệng nhỏ đang há hốc trợn mắt nhìn mình.
“Khụ… vi sư thưởng kẹo cho con.”
Đan vào miệng là tan, Vũ Đường muốn phun ra lại không còn gì để nhổ, thực sự mùi vị rất tệ, ngày nào cũng một viên khiến cả người khó chịu.
“Sư phụ, đồ nhi đã lớn, người đừng cho con kẹo nữa, nó cũng chẳng ngon.”
Tính toán thời gian chỉ còn 7 ngày, đáy lòng Lăng Thiên Vũ thật muốn nở hoa, nhéo nhéo cánh má Vũ Đường, cưng nựng đồng ý.
“Ừm… vi sư đã biết!”
Tác dụng của đan rất nhanh phát huy, Vũ Đường như thường lệ lại chìm vào giấc mộng, cả người thϊếp đi trong vòng tay ấm áp.
Nghe được tiếng hô hấp đều đặn, Lăng Thiên Vũ không cần gồng mình chống đỡ, giữa màn đêm gió mát, hắn nâng bàn tay Vũ Đường lên, như biếи ŧɦái mà mυ"ŧ đi từng đầu ngón tay sạch sẽ. Dần dà còn muốn nhiều hơn, hắn khó nhịn mà bế người về lại sương phòng ngay tức khắc.