Quyển 4 - Chương 3: Hồi Thọ Đan

Trở về Ma cung, Lăng Thiên Vũ gấp không chờ nổi bước nhanh vào trong nội viện.

“Đường nhi…” Đáy mắt toàn là ý cười, dưới ánh nến ấm áp, hắn nhu tình nhìn Vũ Đường loay hoay cầm chiếc bút lông tập viết, dáng dấp nho nhỏ lại đáng yêu lạ thường.

Nghe tiếng gọi, cậu bất giác ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch rồi lại tiếp tục cúi xuống, cắn môi cố gắng điều khiển cán bút trên tay, siêu siêu vẹo vẹo vài chữ khó nhìn.

Nét nhị còn chưa kéo hết, một hình bóng to lớn đến gần che đi ánh sáng, nuốt chửng mặt giấy trên bàn thành một màu đen tối, Vũ Đường sửng sốt ngẩng thêm lên nữa, ủy khuất mấp máy cánh hoa môi rũ xuống.

“Sư phụ...”

Nhẹ bế Vũ Đường lên tay, Lăng Thiên Vũ lấy ra một viên đan dược, mở lời ngon ngọt, kéo lực tập chung của cậu rời đi nơi khác.

“Đường nhi có phải rất thích kẹo hay không… vi sư thưởng cho con, mỗi ngày một viên.”

Đôi mắt non nớt ánh lên vạn vì sao sáng, môi hồng hé mở A ra một cái động nhỏ, chủ động ngậm lấy hai ngón tay hắn, vô tư vươn dài đầu lưỡi cuốn viên tròn màu nâu nhạt phía trước về trong khoang miệng.

Mật đan tan đều, tuy mỹ vị không giống trong tưởng tượng, mí mắt Vũ Đường vẫn cong cong lưỡi liềm, thơm một cái vào bên má Lăng Thiên Vũ, ngọt ngào cảm thán.

“Sư phụ... người thật tốt!”

Xúc cảm lưu trên ngón tay vẫn còn ướt nóng, Lăng Thiên Vũ cứng đờ, cổ họng khô khốc nhớ về những ái ân trong quá khứ, tâm tình lại ngo ngoe trỗi dậy, hắn gian nan kìm nén, xót xa ôm chặt cậu vào lòng.

Đường nhi... phải làm sao đây? Làm sao ngươi mới chịu biến lớn trở lại... Ta... ta sắp nghẹn chết rồi!.

Tưởng chừng đã mãn nguyện, không ngờ bản thân vẫn là không cam lòng chờ đợi lâu thêm được nữa.

Sau khi dùng đan, dược hiệu thẩm thấu tâm mạch, chậm rãi nuôi dưỡng linh thức mỏng manh quay về.

Mí mắt Vũ Đường nặng nề cụp xuống, má kề vai hắn nhẹ nhàng thở ra hơi thở đều đặn, dần dần chìm vào mộng sâu.

"Tôn thượng, Hồi Thọ Đan tuy có thể rút ngắn thời gian trưởng thành thực tế, nhưng cũng sẽ làm cho phong ấn lỏng lẻo mất kiểm soát, kí ức tiên tôn chưa chắc có thể hoàn chỉnh... ngươi thực sự chưa từng nghĩ qua hậu quả."

Hồi Thọ Đan là bí dược quý giá ít ai có được, không ít đạo tu vì lý do nào đó mà bị phong ấn thu nhỏ, một ngày một viên sẽ tương đương trải qua thời gian 3 tháng phục sinh. Vũ Đường cần 15 năm, nay trong suy tính của Ma tôn bất giác chỉ vỏn vẹn có hai tháng. Sử dụng một liều lượng lớn như vậy, kí ức trong thức hải có thể bị đảo lộn, cậu chưa chắc nhớ được tất cả những chuyện từng trải qua, Ma thư có chút mịt mờ lo sợ.

Trái ngược với nó, Lăng Thiên Vũ đã bình tĩnh trở lại, hắn đưa người đặt đến bên giường, lưng cũng ngả xuống, vươn bắp tay làm gối đầu cho cậu, ôm vào lòng hít hà hương thơm.

"Không sao, ta sẽ khiến Đường nhi yêu chính con người thực của ta." Nhớ được hay không, không quan trọng, hắn cũng hi vọng có thể xóa đi một số đoạn kí ức chẳng mấy tốt đẹp giữa hai người.

------