Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chính ᗷiếи Ŧɦái Phải Lòng Ta

Quyển 3 - Chương 23: Clip Bị Công Khai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bước ra cửa ngăn cách, Vũ Đường bắt gặp Ngô Nam cùng hơn chục người khác nằm sõng soài trên nền đất, vô thức lại nhìn đến thanh niên trên tay, âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh... giỏi lắm... Bảo sao dễ dàng tiến vào như vậy.

Tiếp tục rời đi, Vũ Đường tiện thể ghé qua ban trực hắng giọng.

"Qua CT9 thăm khám cho những người bên đó, mau lên."

Nhận ra ánh mắt những người xung quanh đang nhìn mình kỳ quái, đôi phượng sắc bén lườm qua cảnh cáo.

"Nhìn cái gì? Còn không đi mau."

Đàn em cụp mắt thu liễm, môi chúng mím chặt, cố gắng che đi tiếng hít hà sâu trong l*иg ngực, đè nén trái tim đang dựng ngược treo cao... Giang ca và thiếu chủ... mẹ nó... không hổ đại ca, làm người ta ngất luôn rồi, còn là một Alpha vượt cấp... kinh khủng thật.

"Kỷ chủ... có lẽ cậu nên để ý hình tượng trước khi ra ngoài... nhất là trước đám đông." Hệ thống đừng chẳng được phải lên tiếng nhắc nhở, thức tỉnh Vũ Đường soi xét lại hoàn cảnh hiện tại.

Gió lạnh đúng lúc thổi qua... Vũ Đường rùng mình tỉnh táo... oa... hình như cậu đang mặc quần bơi chạy loạn... còn bồng bế Cao Tuấn trên tay với đầy dấu hôn hoan ái... khác nào tự mình bôi tro chát chấu lên mặt.

Vội vàng xoay lưng, ba chân bốn cẳng bế theo cục nợ chạy trối chết, lũ đàn em sau lưng có không ít người len nén ngước lên cảm thán... thân hình Lão đại... chậc...

~~~~~~~~~~

Cả đêm không ngủ, Vũ Đường mau chóng thu dọn hành lý, cậu còn tận tay tháo ra chiếc dây chuyền chim ưng, là vật đại diện cho địa vị đứng đầu Ưng bang, nhẹ nhàng đeo lên cổ Cao Tuấn, thở dài.

"Xin lỗi... những thứ thuộc về em, tôi thay nguyên chủ trả về đúng chủ, tạm biệt."

Hệ thống không dám nói thật, chỉ mờ ám gợi mở.

"Ký chủ... cậu có từng nghĩ... cái hắn thực sự cần không phải cái này không?"

"Nói thừa... ta mong mỏi từng ngày đợi hắn về nhận lấy Ưng bang là đúng yêu cầu rồi còn gì? Hay là ngươi còn muốn ta chờ hắn thâu tóm xong lật mặt, ăn đủ phát đạn xuyên sọ mới coi là hoàn thành nhiệm vụ."

Bất mãn phản bác, Vũ Đường vẫn tiếc mạng lắm, cậu không dám tin hệ thống cho mình sinh mạng mới, chết thật rồi, người thiệt thòi vẫn chỉ có mỗi một mình mình thôi.

Người tính không bằng trời tính, trời vừa tờ mờ sáng Vũ Đường đã nhận được một tin nhắn lạ.

"A Đường... địa ngục này vốn định sẵn anh là người bao dung em... anh chờ em tình nguyện đến bên anh!"

Nhíu mi khó hiểu, Vũ Đường tiện tay ấn xóa, không có thời gian nghĩ nhiều về cách xưng hô kỳ quái này, cậu dứt khoát rời đi trước khi Cao Tuấn tỉnh lại.

"Đại ca... anh đây là..."

Nhìn vali trên tay lão đại, Ngô Nam ấp úng mở miệng, thành viên cấp dưới hôm nay bỗng dưng không kính sợ cậu như trước, còn giương ánh mắt khinh miệt, trắng trợn ngước lên nhìn thẳng.

"Ừm... anh sẽ rời bang, trao quyền lại cho Cao Tuấn. Chờ em ấy tỉnh lại... chính là người thay thế anh." Ôn hòa nhắn nhủ, khác hẳn nội tâm Vũ Đường đang muốn nhảy ra mắng người: anh đây mới từ chức... chúng bây liền hợp sức coi thường... một lũ ăn cháo đá bát.

Người vừa khuất bóng, giọng nói to nhỏ bèn không kiêng nể, xì xào bàn tán nhạo báng, còn có kẻ trắng trợn phát ra clip nóng túm tụm cùng xem.

"Thân là một Alpha lại chịu quỳ gối cho một thằng Alpha khác đ.ụ, mẹ nó... hắn không đi... tao cũng không phục tùng kẻ yếu hèn như thế?"

"Nói gì kỳ cục vậy, dù sao hắn cũng đẹp thiệt mà, xem còn sướиɠ mắt hơn lũ Omega yếu nhớt mùng tơi kia nữa kìa."

"Kaka... hôm qua tao còn tận mắt nhìn hết body của hắn nữa... cũng bà nội nó tuyệt vời... cứ tưởng thiếu chủ là người bị áp... ai ngờ ngược lại."

"Thế đã là gì chứ? Nghe nói... Bạch Du vốn là Omega còn đè được hắn ta nữa là... ghê tởm thật."

....

....

Đủ thứ lời thô tục năng nhục Vũ Đường văng ra, vành mắt Ngô Nam ướt đỏ, tâm can xót thương mà quát lên.

"Câm miệng... các ngươi... các ngươi... phản rồi... phản cả rồi."

Tức tối đuổi theo Vũ Đường, hắn muốn theo chân lão đại cho tới hơi thở cuối cùng, lòng trung thành khi nhập bang chỉ vì người này mà cúi đầu... dù bây giờ xã hội có coi cậu thối nát đến mức nào... thì đó cũng từng là đại ca của hắn.

Mất thời gian vào Gara lái xe ra, vừa ra đến cổng đã bị Ngô Nam dang hai cánh tay chặn lại.

"Đường ca... đừng nghe họ nói... em... em vẫn coi anh là đại ca... em... em muốn đi theo anh."

May mắn phanh kịp, Vũ Đường tức mà không nỡ mắng, chỉ đành hạ tấm kính cửa, nói vọng ra ngoài.

"Ngoan ngoãn ở lại mới có tương lai... chú theo anh được tích sự gì chứ? Anh nay đây mai đó, thích tự do một mình thôi."

"Anh đừng để ý bài đăng đó... clip chắc chắn là giả... dù có là thật... thì chẳng phải anh và thiếu chủ cũng từng thích nhau sao... em... em không thấy ghê tởm... em... em ủng hộ hai người..." Giọng càng ngày càng nhỏ, Ngô Nam chạy qua bám vịn cửa xe, hắn vụng về an ủi lại không biết vừa mới tiết lộ một sự thật khiến Vũ Đường cứng ngắc.

"Thống... có phải..." Sẽ không đâu... chắc chắn không phải đâu...

"Ký chủ...."

Run rẩy mở di động, hàng loạt tin nhắn mời ch!ch, trêu ghẹo thô tục, cùng những lời vũ nhục cứ như thủy triều ập tới, Vũ Đường cắn răng truy cập hotsearch ngày mới... chỉ mới lướt nhìn trang bìa đã vội ném điện thoại xuống chân giẫm nát... tương lai phía trước hoàn toàn rơi vào hầm băng đen tối...

"Là ai... rốt cuộc là ai hả?" Bạch Lâm là kẻ si tình thầm lặng... cậu chắc chắn không phải hắn... vì nếu muốn thì dù cậu có uy hϊếp cũng không ngăn được đến bây giờ.

"Bạch Du." Hệ thống thành thật khai báo, nó cũng đau đầu vì một NPC phiền phức còn mang tố chất điên điên nhảy ra làm loạn.

"Tốt... tốt lắm... Giang Vũ Đường này thà biến mất chứ không thèm cầu tình loại người như hắn." Giờ thì đã thông hiểu nội dung tin nhắn kia là gì? Hắn muốn cậu thân bại danh liệt, người người phỉ báng không chốn dung thân, sẽ chẳng một ai chấp nhận, cậu muốn sống tốt chỉ có thể quay về bên hắn...

"Đồ thần kinh bệnh hoạn."

"Đại ca... anh nói cái gì vậy... anh đừng dọa em sợ..." Đột nhiên nghe Vũ Đường nghiến hàm răng phẫn hận, Ngô Nam ngửi được chuyện không hay sắp xảy ra, hắn vội vàng đập cửa muốn vào trong.

Vèo... Đạp chân ga lao thẳng, nhả ra chút khói xe còn sót lại, nhanh đến mức khiến cho Ngô Nam xuất hiện ảo giác: bóng dáng Vũ Đường dường như chưa từng tồn tại ở nơi đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »