Quyển 1 - Chương 2: Nam Chính Thứ Hai

Bước chân Cảnh Nghi Tiêu sải dài nhanh chóng đuổi theo Vũ Đường, hắn đứng ra chào hỏi đàn anh trong đội xin gia nhập trận đấu.

Đứng kế bên, Vũ Đường tranh thủ quan sát người thanh niên đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi giày Nike, bên đùi gối có chống bảo hộ và đeo băng thun cá tính trên trán.

Người này là Khương Kiệt, cũng có thể được coi là nam chính thứ 2 trong quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường này.

Nữ chính phải lòng anh ta đầu tiên nhưng người này lại quá tra nam, về sau cô đi theo Cảnh Nghi Tiêu rồi mới nhận ra bản thân đã trót yêu thật lòng.

Sau một hồi giành đi giật lại, nữ chính đau khổ uống thuốc tự tử, may mắn được cấp cứu kịp thời mới không xảy ra chuyện.

Kể từ đó hai nam chính đã tình nguyện thỏa thuận cùng sống chung trong hòa bình.

Mới load đến đoạn này, răng hàm củaVũ Đường lại ê ẩm đau nhức.

Nữ chính quả thật rất có diễm phúc, được cả hai hảo soái yêu thương, may mắn nguyên chủ chỉ là một pháo hôi tép riu, chưa đủ tầm tranh giành, nếu không, bảo cậu làm sao diễn được cảnh cùng chung một vợ với bọn họ chứ?

Hệ thống: “Ở thế giới nguyên bản là vậy nhưng vì có lỗ hổng, lần tự tử đó nữ chính chẳng may lại chết thật nên nam chính mới hắc hóa, lần này ký chủ phải lưu tâm bảo vệ người mà các nam chính yêu thương, tránh lập lại sai lầm. Tôi sẽ offline, khi nào cần có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Những lúc mải trao đổi với hệ thống, Vũ Đường đều sẽ ngốc ngốc yên lặng, đôi mắt vô tình nhìn mãi về một điểm.

Khương Kiệt đứng đối diện cười cười, bàn tay giơ lên quơ quơ gọi hồn cậu mau chóng trở về: “Đàn em… đàn em… làm gì mà nhìn anh đến thất thần như thế?”

Mí mắt Vũ Đường chớp chớp, kịp phản thời phản ứng lại, cậu lui về sau hai bước.

“Không… không có gì, hai chúng em là muốn xin nhập đội cùng chơi một trận, đàn anh có phiền không ạ?”

Khuôn mặt Khương Kiệt điển trai có góc cạnh sắc bén, anh nghiêng sườn mặt huýt sáo về phía sân cỏ.

Xong việc mới quay lại, dùng nắm đấm đấm nhẹ lên ngực Vũ Đường: “Hôm nay, anh với hai chú là đối thủ, chúng ta không chung đội.”

Tay Cảnh Nghi Tiêu rất tự nhiên khoác lên bả vai Vũ Đường cười xòa, trả lời: “Không sao, hết mình là được.”

Mới ra sân, ai cũng chăm chú nhìn Vũ Đường, cậu chưa bao giờ giao lưu thể thao nên bộ mặt trong CLB còn rất lạ lẫm, huống chi… hazzjjj… trông Vũ Đường không được phù hợp cho lắm, tuy không ẻo lả như đàn bà con gái, nhưng môi đỏ răng trắng giống hệt thư sinh thì vẫn nên ngồi nhà đọc sách, bốc đồng ra sân nhỡ gãy tay gãy chân thì khổ.

***

Sau 35 phút thi đấu, Khương Kiệt sửng sốt chú ý đàn em nhiều hơn, thể lực cậu không yếu đuối như bề ngoài, chẳng mấy chốc đã áp sát được anh, trận đấu gần kết thúc mà hai bên vẫn huề 0-0, chuyện này chưa từng xảy ra khi anh có mặt trên sân cỏ.

Vũ Đường cực kì hiếu thắng, dù đã mệt đứt hơi, cậu vẫn cố đến phút cuối cùng, mấy năm không được vận động sảng khoái như vậy rồi.

“Vũ Đường… chuyền qua đây.” Cảnh Nghi Tiêu hét lên.

Bàn chân nghiêng lòng, giữ lại tốc độ bóng, ý định chuyền sang nhưng lần này Khương Kiệt đã thay đổi chiến lược. Anh tiến lên tiếp xúc thân mật, vừa ôm và kéo cướp lại bóng.

Thể lực Vũ Đường đã cùng cực, cậu bị trượt chân ngã ngửa về sau.

“Cẩn thận.” Khương Kiệt vội duỗi tay vòng ra sau eo giữ lại.

Theo lực đổ của trọng tâm, anh không những không giữ được người, mà còn ngã đổ ầm lên cơ thể Vũ Đường.

Một cánh tay kịp thời chống đất, ngay cạnh bên bờ vai người phía dưới, hơi thở áp sát chỉ cách có 2cm, cả hai cùng hồng hộc thở dốc, phả ra hơi thở nóng rực, thiêu đốt khuôn mặt đối phương.

Hốt hoảng, Cảnh Nghi Tiêu chạy tới đầu tiên tách họ ra, hắn đỡ Vũ Đường đứng lên.

“Cậu không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”

Trái tim Vũ Đường thình thịch đập loạn, cậu lắc đầu phủ nhận: là do mình vận động quá mức nên mới sinh ra phản ứng lạ như vậy.

Thế nhưng khi ngước mắt lên nhìn Khương Kiệt, cậu lại đỏ mặt cúi đầu, trả lời Cảnh Nghi Tiêu cho có lệ.

“Tôi không sao. Cậu đừng lo.”

Khương Kiệt ra hiệu kết thúc trận đấu tại đây, anh đến bên thùng xốp, lấy một chai nước lạnh dội thẳng đỉnh đầu.

Giây phút vừa rồi, anh suýt chút nữa đã hôn lên đôi môi của đàn em.

Nhớ lại hình ảnh cậu đầm đìa mồ hôi, nhưng cả người lại thơm ngát một mùi hoa nhài dễ chịu, nó không hôi chua như những người khác, khuôn mặt hồng nhuận vì nóng, đôi môi căng mọng đang ở ngay dưới thân mình… lắc lắc đầu gạt đi, Khương Kiệt lại lấy thêm một chai nữa muốn dội cho tỉnh.

Anh mím môi xoay nửa người, đôi mắt lưu luyến nhìn lại Vũ Đường từ xa, rõ ràng lúc ấy hai chóp mũi đã chạm nhau, còn cách cánh môi có một chút…

Ánh mắt Cảnh Nghi Tiêu nhạy bén nhận ra sự khác biệt nhỏ của đàn anh. Hắn híp mắt nhìn lại rồi nhanh chóng kéo Vũ Đường trở về ký túc xá tắm rửa.

Lòng mang hối hận vì đã để cho Vũ Đường đến đây thu hút sự chú ý của đàn anh trong CLB, Vũ Đường chỉ có thể là của một mình hắn.