Chương 4: Cuộc PK giữa chính nghĩa và tà ác

Đề tài liên quan đến chức nghiệp đặc thù của Vương Nguyên, từ đó về sau hai người ăn ý không nhắc đến nữa.

Vương Tuấn Khải tuy là kẻ cứng nhắc giáo điều không hiểu phong tình, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một công dân gương mẫu đã tốt nghiệp trường cảnh sát nhân dân, dù đầu gỗ vẫn đủ EQ cân nhắc nặng nhẹ. Sau một thời gian không tính là dài ở chung với tiểu đạo tặc bất đắc dĩ, trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất ăn lông ở lỗ các loại, Vương Tuấn Khải không dám chắc có thể hiểu hết các mặt của khối đa diện mang tên Vương Nguyên, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tin tưởng mà đáp rằng: Vương Nguyên không phải người xấu.

Mặc dù ăn nhiều một chút, nghịch ngợm một chút (?), thích dính người một chút, cũng lưu manh một chút, nhưng không đến nỗi khiến người ta chán ghét tránh xa, coi như tà mà đuổi.

Nếu thiện lương hoạt bát kia thực sự chỉ là vỏ bọc của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hắn cũng không biết mình sẽ dùng bản mặt gì đối mặt với Cục trưởng.

Người ta nói, làm một cái nghề lâu ngày sẽ sản sinh đặc tính chuyên nghiệp - trực giác vô hình như rada vệ tinh có thể giúp phán đoán tăng độ chính xác lên cao, thậm chí có vài người dựa vào thứ giác quan thứ sáu này mà quyết định một vấn đề quan trọng.

Tỷ như nói, trong tình trạng địch trong tối ta ngoài sáng như Vương cảnh sát và tiểu đạo tặc hiện giờ, bị theo dõi là chuyện đương nhiên.

Vương Tuấn Khải căng thẳng nhìn góc tường, chậm rãi bước ra khỏi con hẻm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía người đang ẩn nấp sau tấm biển quảng cáo hỏng vứt trong đống rác bên đường, nghi hoặc híp mắt lại. Đối phương vóc người khá cao, bộ dáng vai hùm lưng gấu rõ là một tên đàn ông to lớn, lại cố gắng thu mình sau biển quảng cáo, có vẻ miễn cưỡng lại thấp thỏm. Quần áo Vương Nguyên chưa hong xong, lại bị hắn lôi kéo xềnh xệch, không khỏi tò mò nhìn về phía người đàn ông.

Cảm giác bất an trong lòng Vương Tuấn Khải càng mãnh liệt, hắn phăm phăm bước sang vệ đường, trừng mắt nhìn đối phương.

"Cảnh sát Vương, người quen của anh hả?"

Vương Tuấn Khải không để ý đến cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Chu Dương, sao cậu lại ở đây?"

Người đàn ông tên Chu Dương kia quẹt mũi xấu hổ, từ từ đứng dậy, lắp ba lắp bắp trả lời: "Đội trưởng nói cậu truy nã tên trộm quá lâu, sợ cậu gặp sự cố nên huy động mọi người cùng đi tìm, lệnh trên vừa phát xuống, tớ đang làm nhiệm vụ gần đây nên ghé qua xem một chút, không ngờ thật sự gặp cậu. . ." Nói xong trộm liếc bạn nhỏ hiếu kỳ đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải: "Này. . .đây là. . .?"

"Người yêu của Khải Khải!" Vương Nguyên nhanh miệng nói, vẻ mặt sáng sủa đáng yêu cộng thêm thanh âm trong trẻo tràn ngập vui vẻ khiến Chu Dương trợn mắt há mồm, ngốc lăng nửa ngày mới thẹn thùng đỏ mặt: "Hóa.. Hóa ra cậu cũng giống tôi a Vương Tuấn Khải. . ."

". . .Cái gì gọi là giống cậu?" Vương Tuấn Khải mờ mịt hắc tuyến, bàn tay nắm lấy tay Vương Nguyên khẽ siết một cái, tiểu đạo tặc lập tức dẩu môi xụ mặt hờn dỗi quay sang một bên.

Chu Dương lại tưởng là hắn không muốn thừa nhận quan hệ, có chút ấm ức nói: "Đều, đều đã thành đại sự, cậu còn ngượng ngùng cái gì, sớm biết cậu cũng giống như tớ, Chu Dương này không cần che giấu lâu như vậy!"

". . .Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

"Chính là, chính là..." Chu Dương ấp úng nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu quát to: "Tớ và đội trưởng là một cặp cũng giống như cậu với cậu ấy!!"

À. . .

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc khí không suy suyễn lôi kéo Vương Nguyên ở một bên cười khúc khích, gật gật đầu: "Vậy không có việc gì thì tớ đi trước đây."

A?

"Khoan đã Vương Tuấn Khải, đã gặp cậu rồi tớ nên báo với đội trưởng một câu. . ."

"Đừng!" Vương Tuấn Khải theo bản năng ngăn lại, ngẩn người một lúc mới thốt ra: "Không nên báo cho đội trưởng lúc này. . ."

"A! Cậu hổ thẹn vì để tiểu tặc chạy thoát sao?!" Chu Dương tự bổ não xong: "Không đúng, luận về tốc độ không ai có thể hơn cậu. . ."

Vương Tuấn Khải từ chối trả lời, nhìn chằm chằm bầu trời đen ngòm chẳng chút sắc thái.

Chu Dương có ngốc vụng cũng để ý không khí ba người không thích hợp, len lén liếc nhìn Vương Nguyên, được đáp trả bằng nụ cười tươi rói không có tạp chất liền đỏ bừng mặt e lệ chuyển mắt, vừa vặn đặt trên chiếc khăn trắng bọc lấy còng số 8.

Chu Dương làm cảnh sát còn lâu hơn Vương Tuấn Khải, nhoáng cái đã nhận ra vấn đề. Người đàn ông vai u thịt bắp hết sức bình dị này há hốc mồm trân ngốc hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng sáng, vẻ mặt như ngộ ra chân lý bất diệt vĩnh hằng, sau một hồi suy diễn tạo thành câu chuyện cẩu huyết có nội dung không thuộc phạm trù nhân loại, Chu Dương quả quyết gật đầu, giọng nói hào sảng chắc nịch vang lên oang oang:

"Tôi biết rồi, cậu chính là tiểu tặc kia!!"

Không hiểu sao nghe đến đây, Vương Tuấn Khải vô thức trỗi dậy loại xúc động muốn đạp một cước vào mặt Chu Dương, hung hăng nhét cậu ta vào thùng rác bên cạnh rồi quăng tít ra ngân hà. Hắn đột nhiên nghĩ rằng, thời gian này chính mình dung túng Vương Nguyên khá nhiều, khoảng cách giữa hai người cũng được thu hẹp đáng kể. Nhưng Chu Dương không phải hắn, trong đầu con người chân thật đơn giản này chỉ có hai loại người tốt và người xấu. Chu Dương đứng bên lập trường chính nghĩa, đương nhiên cho rằng Vương Nguyên không tốt lành gì, có khi nào sẽ giống như hắn trước kia mà điên cuồng đuổi bắt tầm nã Vương Nguyên?

Hắn đột nhiên cảm thấy, nguy cơ trùng trùng không đâu xa lạ, vội vàng đem Vương Nguyên che chở ở phía sau, như con cún xù lông bảo vệ đồ vật của mình, một bộ tuyệt không khoan nhượng cho Chu Dương có cơ hội tấn công.

Vương nguyên mở to mắt nhìn hắn, tựa hồ đang nghi hoặc hành vi bất thường của cảnh sát Vương.

Chu Dương cũng đồng dạng mở to mắt, nhưng tràn ngập đồng tình: "Đừng hoảng a đừng hoảng, tuy rằng cậu ấy là đạo tặc, nhưng cậu ấy cũng chính là người yêu của cậu không phải sao? Tớ sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ bạn, tớ cam đoan. . ."

Vương Tuấn Khải vẫn chưa rời khỏi trạng thái khẩn trương, nghe đến hai chữ "người yêu" khóe miệng co giật một cái, cũng không lên tiếng phản bác.

Chu Dương xua tay: "Tớ không bắt cậu ấy đâu, thật đấy, tớ biết hai người chính tà bất phân nhưng lưỡng tình tương duyệt, nhất định không cầm gậy đả uyên uyên!!"

Vì sao đã có được sự đảm bảo của Chu Dương mà Vương Tuấn Khải hắn vẫn không thấy vui chút nào vậy?

Cảnh sát Vương hậm hực quy kết cho đầu sỏ gây tội - người đứng sau lưng mình đây.

Vương Nguyên trái lại chẳng chút kinh ngạc, mỉm cười cảm kích nhìn Chu Dương: "Cảm ơn anh."

Chu Dương gãi đầu, cười cười thân thiện, hồi lâu sau mới thần thần bí bí ghé vào tai Vương Tuấn Khải nói nhỏ: "Nè bạn hiền, cái còng kia là hai người nguyện ý hay là cậu cưỡng ép người ta vậy?"

Mí mắt Vương Tuấn Khải giật giật: ". . .Liên quan gì đến cậu?"

"Tuy rằng rất tình thú nhưng hạn chế sinh hoạt nhiều a." Chu Dương vẻ mặt đầy chân thành: "Nếu muốn dùng tư thế sau lưng thì làm sao bây giờ. . ."

". . . . Cậu đang nói gì vậy.Chu.Dương?"

"Được rồi, tớ hiểu mà!" Chu Dương khoát khoát tay, thấy chết không sờn, móc ra chìa khóa còng số 8 nhét vào túi áo Vương Tuấn Khải, vỗ vỗ hai cái: "Như thế, tớ đi trước đây, hai người cứ tận hưởng cuộc sống tình nhân trong thời gian sắp tới đi nhé, có việc cứ gọi tớ hỗ trợ, vào sinh ra tử Chu Dương này tuyệt không chùn bước, bái bai!!"

Đợi cho vị hán tử kia hưng phấn chạy xa, Vương Tuấn Khải mới hầm hầm quay mặt lại, muốn chỉ trích tiểu tặc kia gây hiểu lầm cục bộ, nhưng thấy vẻ mặt hớn hở của cậu ta thì lại không đành lòng.

Hắn làm sao thế này?

Nếu có thể mở chiếc còng này ra, đối với ai cũng đều tốt đẹp.

Nhưng mà, đột nhiên hắn không muốn mở nó ra. . .?

"Hừ!" Vương cảnh quan ngạo kiều muốn dùng chìa khóa uy hϊếp tên nhóc mềm cứng không ăn kia, nào ngờ sờ qua sờ lại đã thấy mất tiêu, Ngó sang bên kia đã thấy kẻ nào đó đang tung thứ gì đó lên săm soi, nhác thấy bóng phản chiếu ánh kim loại thì biết đại sự đã xong.

Sao lại quên mất Vương Nguyên là thần thâu chứ!?

"Chậc chậc, tôi cứ nghĩ là đến bước đường cùng thì anh sẽ dùng súng bắn vỡ còng ấy chứ, không ngờ nửa đường có quý nhân phù trợ thế này. . ." Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, muốn nói mấy câu như kiểu "người bạn kia thú vị a sao anh không thú vị như anh ta" các loại nhưng chạm đến ánh mắt đối phương liền ngẩn người.

Vương Tuấn Khải trầm giọng nói: "Cậu muốn mở nó ra sao?"

"Đương nhiên. . ." Tiểu đạo tặc vô thức trả lời, rung rung bàn tay: "Mấy ngày nay chẳng phải anh phiền tôi dính người lắm hay sao? Chỉ cần mở nó ra là chúng ta có thể thoát ly rồi. .."

"Cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!"

Vương Nguyên rụt cổ nhìn cảnh sát sừng sộ nổi khùng, bỗng dưng gầm rít vậy là có ý gì? Cậu nhún nhún vai: "Không trốn thì không trốn, dù sao tôi chạy cũng không thoát."

Vương Tuấn Khải lại hừ mũi một tiếng xem như hài lòng.

Vương Nguyên thoăn thoắt tháo khăn xuống, chìa khóa tra vào ổ "cách" một tiếng mở còng ra khỏi tay, hai bên lập tức rời xa nhau, khoảng cách thân mật cùng cự li giới hạn trong thời gian qua đều chỉ là quá khứ.

Không hiểu sao song phương đều có chút mất mác.

"Như vậy. . ."

"Cậu vẫn phải tiếp tục đeo còng chứ." Vương Tuấn Khải bá đạo chuyên chế giật cái còng lại, kéo tay Vương Nguyên muốn đeo vào, nhìn thấy trên cổ tay cậu đầy những vết lằn hồng hồng tím tím, nghĩ nghĩ hồi lâu, cởϊ áσ khoác mình xuống.

"Hửm? Vương cảnh quan? Sao anh biết tôi lạnh mà chườm ấm cho tôi vậy?"

"Câm miệng." Đưa áo khoác là để tay áo dài có thể che đi vết hằn, đồng thời chen vào giữa làm vật giảm ma sát giữa còng và tay a.

"Quan tâm người ta cũng không cần ngại ngùng đâu." Vương Nguyên điếc không sợ súng quăng cho hắn cái mị nhãn.

Trái với những lần trước, lúc này ánh mắt kia lại như móng vuốt mèo nhè nhẹ cào ngứa tâm can Vương Tuấn Khải.

Có lẽ là do quá lâu không được tiếp xúc với người bình thường, thành ra chỉ số tinh thần cũng bắt đầu l*иg lộn.

Làm một cảnh sát, tiêu chí đầu tiên là phải bình tĩnh trong mọi tình huống. Mà kể từ khi gặp phải người này, toàn bộ thành quả trui rèn suốt bao nhiêu năm trong cảnh cục của hắn đều trở về số 0.

Hết Chương 4