Chương 1: Chia tay

Ánh mặt trời buổi trưa chói chang vô cùng, toàn bộ quang cảnh thành phố như chìm trong ngọn lửa.

Sắp xếp lại các tài liệu chứng cứ xong, Diệp Chu Chu rời khỏi công ty luật và bắt taxi đến trại tạm giam khu Thanh Dương để gặp thân chủ đang bị giam giữ.

Cách một chiếc bàn gỗ, nữ khách hàng ngồi xuống đối diện cô, hai tay bị cong lại, gò má hốc hác, tóc rối tung, bộ đồng phục phạm nhân màu vàng đã giặt nhiều đến trắng bệch.

Tội tham ô, biển thủ hàng triệu đồng tiền của các doanh nghiệp trực thuộc công ty ban đầu, rõ ràng đã phạm pháp.

Phiên tòa sẽ được mở vào một tuần sau đó, Diệp Chu Chu liên tục chạy qua lại giữa trại tạm giam và công ty luật nhiều ngày gần đây để cố gắng làm những việc cuối cùng.

"Tôi hiểu mục đích của cô, không cần nói nữa đâu luật sư Diệp."

Người ủy thác ngồi đối diện đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt uể oải ủ rũ, nhưng giọng nói lại kiên định: "Tôi đồng ý nhận tội, 5 triệu tệ kia đều do một mình tội làm."

Sau khi xem xét số lượng lớn hồ sơ vụ án, Diệp Chu Chu đã nắm rõ những chứng cứ mấu chốt, nhưng các bên không hợp tác, cô cũng không thể thu thập đủ chứng cứ.

Diệp Chu Chu hít sâu một hơi và nói: "Số tiền cô tham ô rất lớn, mức hình phạt tiểu chuẩn sẽ từ mười năm trở lên. Cô nghĩ lại đi, hiện giờ cô trả giá như vậy có đáng không..."

"Đừng nói nữa!"

Cô ta thô lỗ cắt ngang, còng tay bằng thép đập xuống bàn vang lên tiếng lạch cạch, thu hút sự chú ý của quản ngục khiến anh ta quát lên.

"Cô là thân chủ của tôi."

Diệp Chu Chu nhìn chằm chằm hai tay cô ta, cổ tay kia gầy đi rất nhiều so với một tháng trước mới gặp, cô nói:

"Mọi chuyện tôi làm đều vì muốn bảo vệ quyền lợi và lợi ích của cô."

Đôi mắt cô ta lóe lên, vẻ hung dữ biến thành đau khổ:

"Tôi có con gái. Anh ta còn phải chăm sóc con gái của chúng tôi. Chúng tôi đã ở đây rồi, không thể..."

"Luật sư Diệp, cô yên tâm, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Anh ta đã đến đây đảm bảo với tôi, anh ta sẽ cố gắng hết sức, cho dù bán nhà bán thật cũng sẽ trả lại số tiền đã tham ô."

"Sau khi trả lại số tiền tôi đánh cắp thì tôi chỉ cần ở trong này vài năm là có thể ra ngoài."

Nghe vậy, trong lòng Diệp Chu Chu nặng nề, không nói thêm nữa.

Thực ra, lúc đầu khi nhận vụ án này, cô từng gặp mặt chồng của thân chủ một lần, sau đó không gặp lại nữa.

Điện thoại không liên lac được, nhà thì tìm không thấy người, thậm chí Diệp Chu Chu còn tìm đến trường con gái của thân chủ, giả danh làm chị họ để gặp cô bé.

Khi kết thúc thời gian gặp mặt.

Cầm cặp công văn nặng lên, Diệp Chu Chu đứng lên tạm biệt.

Cô không định quay lại văn phòng luật, ra khỏi cổng trại tạm giam, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gọi cho chồng thân chủ.

Một hồi tút tút vang lên.

Xế chiều, bận rộn cả buổi chiều mà không thu hoạch được gì, nóng bức ướt đẫm mồ hôi, Diệp Chu Chu đi ra bờ sông.

Gió đêm mát mẻ thổi từ dưới sông lên, cụ già cầm l*иg chim đi tản bộ, đôi tình nhân nắm tay cười đùa, xung quanh đầy náo nhiệt.

Bạn thân Tô An gọi cho cô: "Chu Chu, ngày mai cậu còn đi tìm người không?"

"Có địa chỉ mới, sáng mai tớ qua xem."

Diệp Chu Chu kẹp điện thoại giữa vai và tai, lấy tiền lẻ trong ví ra, mua ít bánh về làm bữa tối.

"Vậy cậu nói xem, chồng của thân chủ vụ án này có trả lại tiền tham ô không?" Giọng điệu Tô An bình thản.

"Khó nói lắm." Diệp Chu Chu nói: "Cảnh sát không điều tra ra được tiền đã đi đâu, chỉ có thể trông đợi lương tâm của chồng cô ta. Cảm xúc của cô ta rất tệ, sắp mở phiên tòa rồi, không chịu được áp lực."

Tô An a một tiếng, Diệp Chu Chu định cúp máy.

Tô An hỏi: "Đúng rồi, cuối tuần cậu có rảnh không? Lập trình viên của bộ phận kỹ thuật quân đội lần trước tớ nói ấy."

Diệp Chu Chu từ chối khéo, cô ấy ở đầu bên kia hét lên: "Tớ biết cậu không quên được nhưng hai người đã kết thúc rồi! Một tên đàn ông khốn nạn thì có gì đáng nhớ? Tỉnh lại đi, Diệp Chu Chu, chơi xong rồi thì tỉnh táo lên, buông bỏ ngay cho tớ!"

Diệp Chu Chu nhanh chóng cúp máy.

Tiếng tin nhắn đến vang lên không ngừng, Wechat có mấy tin nhắn đến, Diệp Chu Chu mở ra khung chat với Tô An, cô ấy gửi đến mấy hình ảnh.

Cô vội vàng xem, tất cả đều là ảnh đàn ông khỏa thân, dáng người vạm vỡ, nơi riêng tư cũng rất khá.

Màn hình nhảy ra một tin nhắn.

"Người hôm qua tớ hẹn đấy, ghen tỵ không."

Xe cộ qua lại đông đúc, Diệp Chu Chu xách theo túi bánh trở lại căn hộ thuê của mình.

Ngoài cửa có một bóng người chờ đã lâu.

"Sao lại ăn thứ này?" Hạ Minh Trác nhìn túi nilon trên tay cô thì nhíu mày.

Diệp Chu Chu dừng lại cách anh ấy vài bước, cô móc chìa khóa ra cắm vào ổ rồi mở cửa ra: