Chương 15

62>>

Nhưng tại sao Tạ Tỉnh Nguyên lại dấy lên cơn sóng ngầm, gọi điện đến nhà cô chỉ để hỏi “Cậu thích học ngành gì?” đây?

Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, trong đầu óc rối rắm chỉ có một mong muốn đơn giản đến cố chấp, đó là sau này Tỉnh Nguyên điền trường nào cô sẽ điền trường đấy, không xa nhau là tốt lắm rồi. Bây giờ chắc cũng không thể nói ra ngoài miệng được.

“Chắc là truyền thông báo chí.”

Chỉ Hủy nhớ tối hôm qua cô trả lời mà chưa kịp suy nghĩ thì gương mặt đỏ ửng. Không thể hoàn thành được mong muốn đầu tiên, một cú điện thoại bất ngờ gọi đến cùng với câu hỏi “Cậu thích học ngành gì?”. Tất cả đều là những câu hỏi bình thường trong khoảng thời gian dài đằng đẵng trước lúc thi đại học.

Mẹ cô gặng hỏi ai gọi đến, Chỉ Hủy thành thật trả lời là bạn ngồi bàn sau. Mẹ lại hỏi gọi đến làm gì. Cô đáp cậu ấy hỏi cô định học ngành nào. Chỉ nhiêu đó cũng khiến Chỉ Hủy lo lắng lắm rồi.

Mẹ cô nửa tin nửa ngờ quay lại chủ đề quan trọng nhất – “Không lấy được vị trí tự tuyển sinh.”

Rõ ràng cô không nói dối nhưng cứ bối rối là mặt lại đỏ lựng.

Chuyện này thật vô lý.

Nhưng đây không phải chuyện cô để tâm nhất bây giờ. Lúc này, trong phòng học không còn mấy người đủ tâm tư dồn vào trang sách. Cho dù là học sinh lớp K cũng vội vàng qua lại giữa văn phòng và lớp mình. Sau khi về nhà thảo luận kĩ càng với ba mẹ, tất cả đều quay cuồng theo vòng tròn lo lắng cho tương lai.

Những học sinh ngoan ngoãn ngồi lại đây cũng đang chăm chú điền nguyện vọng.

Chỉ có một mình Kinh Chỉ Hủy thất thần, không có lấy một chữ trong đầu. Thế như đôi tai vẫn hoạt động, luôn để ý xem người khác có nhắc đến tên mình hay không.

Ngoại trừ đại học F Tạ Tỉnh Nguyên chắc chắn sẽ chọn, cô không có hứng thú với ngôi trường nào khác. Tối hôm qua, nhìn lướt qua danh sách các trường có thể chọn, cuối cùng cô cũng chẳng đưa ra quyết định nào. Chỉ có thể đợi thêm hai ngày nữa, hoặc một ngày, rất nhanh thôi, cha cô – một con người thiếu kiên nhẫn sẽ đến trường học, dùng mọi cách thức để “giải quyết” chuyện này.

“Ba sẽ giúp con nhận được vị trí ở đại học F” – Một lời hứa trịnh trọng là thế.

Chỉ Hủy biết, có lẽ cha cô sẽ thành công, phân nửa trong số đó là dùng tiền đổi lấy.

Đầu óc cô rối bời, đứng dậy như một kẻ mộng du.

Một cô gái gần như đã dành một nửa số năm sống cho đến hiện tại băng qua từng lớp học, nghe thấy từ “tiền” này sẽ xấu hổ muốn trốn chạy, vậy mà thói quen dựa dẫm vào cha đã khiến điều này vụn vỡ. Dùng tiền đổi lấy vị trí cô muốn, dùng tiền để nhận được cơ hội học lên, dùng tiền để được sát cánh bên người thương.

63>>

Thế giới trong đôi mắt này, liệu có thể tặng cô một bầu trời không nhuốm bụi nhân gian?

64>>

Suy nghĩ giống như sợi bông, bật mãi không hết. Một suy nghĩ miên man bất định như thế lại bị tiếng gào thét giận dữ đến tận trời của Thiệu Như ngắt đoạn. “Tạ Tỉnh Nguyên, Kinh Chỉ Hủy! Hai em ra đây cho cô!”

Một cô giáo chủ nhiệm luôn hòa nhã, thân với người khác, nay lại bộc phát đến đáng sợ. Chỉ Hủy giật mình, thiếu điều chưa té ngã khỏi ghế. Cô bần thần vài giây để kịp bắt nhịp sau đó cùng cậu nam sinh ngồi bàn sau bồn chồn bước ra ngoài. Tất cả mọi người đều căng tai lắng nghe.

“Em đang làm trò gì đấy!”

Một tờ giấy đỏ thẫm và vào người cậu, rơi xuống.

“A, cái này à… Em thi được mà, cần gì phải làm vậy?”

Cậu rút tay ra khỏi túi quần, gương mặt rất nghiêm túc.

“Đây không phải vấn đề em thi được hay không thi được! Trường mình rất kì vọng vào em, nếu lỡ như lúc thi vào đại học…”

Cậu phớt lờ cô giáo đang tức đến sủi bọt mép, khoát tay cười khẽ: “Em không để trường thất vọng đâu. Nhưng còn cô ấy?” Ngón tay chỉ về phía Chỉ Hủy bên cạnh ngơ người. “Từ lớp A chuyển xuống lớp K, chắc cô ấy định làm nhà trường thất vọng đấy.”

Thiệu Như còn muốn nói gì nữa nhưng giận đến run người, thở hổn hà hổn hển.

Nãy giờ, Chỉ Hủy nghe mà không hiểu gì cả, cô đành phải cúi người xuống, nhặt tập giấy Thiệu Như đã quăng đi. Ngón tay vừa chạm vào, máu đã dồn lên não.

Nguyện vọng một – Truyền thông báo chí.

Tỉnh Nguyên? Cậu ấy học môn này? Vì cô thích nên điền như thế?

Động tác của cô chậm lại, đầu óc suy nghĩ lung tung không rõ ràng. Nhặt lên vài tờ nữa, chữ của Tỉnh Nguyên rõ ràng, điền kín cả khung “Thành tích đạt được” và “trường đăng ký ở nguyện vọng một.”

Càng lúc càng thấy không đúng.

“Giải nhất môn Anh quốc gia… Giải nhất môn Anh thành phố Thượng Hải…” Rõ ràng đó là thành tích của cô.

Tạ Tỉnh Nguyên, cậu ấy…

Cô lập tức trở lại trang nhất để xác nhận. Ba chữ ấy như in sâu vào mắt.

Chỗ đáng lẽ nên viết “Tạ Tỉnh Nguyên” dường như có một thứ gì đó đẹp đẽ nảy nở, viền quanh từng vết mực, mang theo sự đặc biệt chỉ có ở cậu.

Tên của cô.

Kinh Chỉ Hủy.

65>>

Cứ như vậy, tiếp sau đó, Chỉ Hủy và Tỉnh Nguyên bị cô chủ nhiệm lôi đến văn phòng, thuyết giảng dong dài gần một tiết, khiến cho cả khối lo ngại hộ.

Ngoại trừ “hành vi không đúng mực”, “cư xử thiếu trách nhiệm ra”, người gây họa – Tạ Tỉnh Nguyên không còn tổn thất gì cả, nhưng lại bị thầy chủ nhiệm bộ môn đe dọa rằng. “Em muốn tôi ra tay hay nhận vị trí của đại học F?”

“…Đừng có nghĩ em cuối cấp thì làm gì cũng được! Hai đứa qua phòng bên viết bảng kiểm điểm mau!”

Chủ nhiệm bộ môn nãy giờ thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng chốt hạ được một câu như thế. Cô Thiệu Như – người đầu tiên nổi giận cũng cảm thấy ong ong cả đầu, từ nổi trận lôi đình thành vô cùng cảm thông với họ.

“Thật là, rõ người làm sai là cậu, sao mình cũng phải viết kiểm điểm?” Cô nhìn đôi giấy trắng phau bày ra trước mặt thì bất mãn than thở.

“Người được lợi là cậu còn gì.” Cậu vẫn chống cằm, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước.

“Có nhờ cậu làm đâu chứ.”

“Khụ. Chẳng lẽ cậu không nói được câu cảm ơn với ân nhân sao?”

“Được rồi, thật cảm ơn.”

“… Không có thành ý,”

“Cám ơn cậu!” Cô đột ngột nghiêm túc.

“Sao?” Bây giờ lại đến cậu cảm thấy không tự nhiên.

“Cậu… Sao cậu biết?”

“Biết gì?”

“Sinh nhật của mình, chứng minh nhân dân, thành tích, tên trường trung học và tiểu học, số báo danh thi và đại học… Này!”

“À… Mình chỉ cần nhìn là không quên được đâu.” Cậu cười gượng gạo, gãi đầu. “Chuyện này dễ hỏi lắm mà.”

“Dễ hỏi sao?” Cô hơi khựng lại.

“Sao nào? Cậu rằng mình cố ý ghi nhớ thông tin cá nhân của cậu sao?”

“Gì chứ? Không có! Rốt cuộc cậu là người thế nào vậy? Cái gì cũng nói trắng ra là sao?” Cô thẹn quá hóa giận.

Cậu cười khẽ, cúi đầu viết tiếp bản kiểm điểm kia, không nhắc lại nữa.

Sao cậu lại đối xử với mình tốt như thế?

Một câu hỏi nữa nảy sinh trong lòng nhưng Chỉ Hủy lại không đủ dũng khí để thẳng thắn. Có lẽ cô sợ rằng nó trái ngược với đáp án hằng mong muốn, sự dịu dàng kia trong nháy mắt tan vỡ.

Thế nhưng lại chẳng nghĩ rằng, trên thế giới này có rất nhiều sự thật khác xa với trí tưởng tượng của chúng ta.

Có một cậu nam sinh, bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống trung học u ám của cô. Hơi thở ấm áp của cậu giao hòa với không khí, dần dần tạo thành một. Vì một hành động của cậu, cô vui có, buồn bã cũng có. Vì một câu nói của cậu, cô đóng băng có, tan biến thành sương cũng có.

Vậy nên, suy nghĩ ngây ngô ban đầu như thức tỉnh tại đây, phá kén hóa thành chú bước xinh đẹp, cũng như tâm tình của một cô gái, dù muốn nói ra nhưng vẫn âm thầm nảy nở.

Tại sao cậu nói thời gian rất quý giá nhưng lại lãng phí nhiều đến thế để nghĩ cho mình?

Tại sao cậu nhớ rõ mọi thứ mình liên quan?

Tại sao cậu nhường vị trí đề cửa cho mình, tại sao lại viết tên mình xuống?

Tại sao cậu lại tốt với mình đến vậy?

Bất giác, Chỉ Hủy ngừng bút, yên lặng ngắm nhìn cậu nam sinh ngồi đối diện.

Một lúc sau, cô nghe được một giọng nói không biết từ đâu đến, câu trả lời khiến người ta hốt hoảng. “Vì mình muốn đến cùng đại học với cậu.”

Cái, cái gì?

Cô nhìn quanh quất, trong phòng không còn ai khác. Giữa sự mông lung, cậu nam sinh đối diện chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt không gợn sóng nhìn về phía Chỉ Hủy.

Dài như cả một cuộc đời đã trôi qua.

Cuối cùng dừng lại giữa một bên mê mang, một bên kiên định

Vấn vương một giọng nói kéo dài trong không trung. Như vệt mực in sâu trong lòng, một lần lặp lại, một lần sâu sắc, mãi không nhạt nhòa.

– Vì mình muốn thi chung trường đại học với cậu.

Trước kia là một tinh linh thuần khiết vô ưu, bây giờ mọi cảm xúc của đời người đều gắn liền với thành tích.

Sa mạc có những cơn bão hung tàn, bốc lên từ chốn xa xa, để lộ những thứ bị mặt đất nhấn chìm.

Vậy nên, mọi khung cảnh tốt đẹp mới mơ hồ trong trí nhớ.

66>>

Ngòi bút rơi xuống trên mặt đất, lúc ấy không thể giữ lại được. Sau khi chạm nền thì lăn thêm một vòng, đúng lúc dừng lại trước đôi giày của người kia.

Cậu cúi mình xuống, một lúc sau thì ngẩng lên, mang theo một nụ cười xin lỗi nhẹ nhàng.

Cậu giơ cây bút lên trước mặt cô: “Mũi bút gãy rồi, không dùng được nữa.”

Rât ngắn gọn. Giống như không thể kéo dài hơn. Sự chân phương của cậu dừng lại, tựa như có những ánh sáng nhu hòa trong các bộ phim thanh xuân rọi vào. Nắng hắt vào gương mặt cậu thiếu niên, đôi mắt trong veo.

Tầm nhìn như một màn ảnh rộng lớn, cuộn phim chạy thật chậm, người coi tiếc nuối sao không dừng thêm chút nữa. Trong trí nhớ của cô, cậu cũng cúi người xuống nhặt bút lên như vậy. Màn ảnh không khác trước, nhưng có gì đó đã đổi thay.

Không biết thứ gì đã nảy mầm trong lòng, chỉ biết khi trưởng thành, có sẽ che khuất cả bầu trời.

Ánh sáng ngày đông men theo khung cửa sổ, tà tà đi vào tầm mắt, giữa chùm sáng, những hạt bụi li ti trôi nổi trong không trung. Nắng đáp xuống chiếc bàn cũ kì, tạo thành hình chữ thập, kéo dài qua gương mặt nam sinh, giống như luồng sáng trên sân khấu.

Những ngày thật lâu về trước, khi mới quen, cô ồn ào đứng xen lẫn trong đám người, một chú hạc tỏa sáng giữa bầy gà nhỏ. Người chủ trì buổi lễ rất hài hước, có tài kể chuyện tếu táo khiến mọi người bật cười. Đẹp đẽ nhất có lẽ là ánh sáng rực rỡ chiếu trên bề mặt. Cô nổi bật giữa một dàn người chỉ biết tranh biện bằng cách học thuộc lòng bài ghi tiếng Anh, cười kiêu ngạo giữa một cuộc đua kịch liệt. Thậm chí sau đó, khi đến thư viện mượn sách cũng phải tránh né rất nhiều người muốn đến làm quen. Có lẽ, nguồn sáng của một ai đó chính là như thế.

Ở một góc khác, cậu nam sinh im lặng không quan tâm đến sự đời. Mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục trắng phau, đôi mắt hời hợt đánh giá những đám đông ồn ào. Tất cả mọi thứ như chứng minh cho sự không nhiễm bụi của cậu.

Nhưng chẳng ai biết, cậu thiếu niên có gương mặt góc cạnh tuấn tú kia, cho dù chống cằm cũng không tập trung làm bài được, bởi vì lòng đã hướng về cô gái không ai với đến được kia.

Cuối cùng nhờ một sự cố giao thông mới thật sự biết nhau. Đôi mắt này bỏ qua mọi sự rườm rà, nhưng chỉ dám liếc cô một lần chứ không dám nhìn lại.

Cậu ngồi xuống, nhìn người trong mắt mình một cách rõ ràng.

Cậu nam sinh ít nói kia đã tự tay tạo nên sự che chắn lớn lao nhất một thời tuổi trẻ, chỉ một câu: “Vì mình muốn thi chung trường đại học với cậu” cũng đã đủ rồi.

67>>

Phong ba cho lần để cử vẫn chưa lắng xuống. Sau đại học F, các trường khác cũng mở màn “tự tuyển sinh”.

Vân Huyên vẫn còn phân vân giữa đại học sư phạm và đại học Đại Dương. Trong lúc đó, hai người bạn thân lại dắt tay nhau vào đại học F, điều này càng khiến cô gái nhỏ nhụt chí.

“Sư phạm tốt hơn ngành thủy sản, nhưng thành tích của Vân Huyên rất khó tranh giành… Có lẽ là thiếu chút nữa.”

“Đâu chỉ có một chút.” Đương sự tỏ vẻ tự biết mình biết ta.

Nhưng những người còn lại không biết nên nói gì cho phải.

Ba người chậm chạp bước lên lầu trên, Khê Xuyên nháy mắt với chỉ Hủy, cả hai cùng đứng lại.

“Sao thế?”

“A, tụi mình đi vệ sinh.”

“Lầu trên cũng có mà, các cậu đi đi nhà vệ sinh nào đấy?”

“A? Ở đây ít người hơn. Vân Huyên, cậu đừng chờ nhé, mau về trước đi.”

“Nhưng mà… Ơ này…”

Trước mặt cô nữ sinh mờ mịt chỉ còn bóng dáng chạy trối chết của hai người bọn họ. Cô đứng một lúc rồi mới đi lên lầu.

Người chạy trối chết phải thẳng đường đến tận phòng tự học, chắc chắn người kia không thấy họ nữa mới dám dừng lại thở hổn hển.

“Thật thất bại. Đến việc vào thư viện cũng phải lén lút như vậy.”

“Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ nói với cậu ấy chúng ta tìm sách tham khảo “tự tuyển sinh”?”

“Chắc cậu ấy không nhạy cảm vậy đâu.”

“Nếu là lúc này, dây thần kinh sẽ tự nhạy bén thôi.” Khê Xuyên nói xong thì đột ngột dừng lại, nhìn về Chỉ Hủy rồi chen thêm một câu. “Ngoại trừ cậu.”

“Mình đâu có ngơ ngác thế.” Chỉ Hủy không chịu nhận, cô giảm tốc độ để cùng Khê Xuyên đến thư viện.

“Không có sao? Vậy Chỉ Hủy…” Khê Xuyên quay đầu lại, như đang thưởng thức một bộ phim hài. “Cậu nói đi, cậu muốn mượn sách gì?”

“Mình? À…Môn Ngữ Văn”

“Cậu còn không chịu nhận?…”

“…”

“Đây mà không phải là ngơ ngác?” Khê Xuyên như đang dạy dỗ đứa em gái nhỏ. Cô lấy một quyển sách dày cộp từ trên giá xuống, đưa cho Chỉ Hủy.

”?”

“Trước đây mình có hỏi vài người đi trước, trong 300 câu ra đều có 200 câu tổng hợp từ các môn xã hội. Ban tổ chức thi của đại học F ghi rõ bao gồm Ngữ Văn, Lịch Sử, Chính Trị, ba môn học bài. Thật ra đề bài rất linh hoạt, hỏi rất nhiều vấn đề liên quan. Nhưng rất ít ra trong sách giáo khoa vì Triết Học trong phần Sử đã chiếm phần lớn rồi.”

“Mình biết đều tuyển sinh không theo khuông khổ bình thường nhưng không ngờ lại dùng Triết học.”

“Không chỉ vậy đâu. Trước đây còn có một người được phỏng vấn thế này: “Giá trị của một cây xanh năm ở đâu.”

“Mình cứ nghĩ đây là đề của bên tự nhiên.”

“Nhưng bây giờ chúng ta chưa cần chuẩn bị những thứ đó. Mình chép bài môn Lịch Sử và Ngữ Văn rất đủ, cậu còn muốn mượn không?”

“…Cảm ơn” Khê Xuyên nghe thấy âm thanh mỏng manh này thì hơi trật nhịp, nhưng sau đó thì vui vẻ mỉm cười đi qua giá sách kế bên. Vậy nên không nghe thấy tiếng thở dài sau đó.

Tại sao Khê Xuyên lại tốt đến vậy?

Khiến cô gái lớn lên trong hào quang từ bé như cô lại cảm thấy thua chị kém em?

Nhưng mà, “độc nguyền” Tỉnh Nguyên nói là thế nào? Chẳng lẽ vì ai đó nguyền rủa mà cậu ấy cứ té mãi? Nhưng dùng cách gì mà linh nghiệm vậy được? Cô từng nhìn diễn viên đóng trong tivi, nhưng không biết là sử dụng cây kim đâm lên búp bê ghi rõ ngày tháng năm sinh hay là nuôi loại độc bốn bốn tám chín ngày rồi sau đó để nó cắt nuốt linh hồn người khác.

Đầu óc nghĩ đến phương phát vô cùng kì quặc này cũng là lúc bàn tay không tự chủ được, xẹt ngang qua giá sách. Đợi đến lúc phản ứng lại đã thấy chồng sách nghiêng nghiêng đổ xuống, không kịp nữa rồi.

Hàng loạt cuốn sách xếp chỉnh tề rơi ầm ầm xuống dưới. Vô cùng lộn xộn.

“Ôi trời ơi!” Chỉ Hủy đau đến mức ngồi xổm xuống ôm đầu.

“Không sao chứ?” Khê Xuyên vội vàng chạy từ bên kia qua, đỡ lấy Chỉ Hủy đang khuỵu xuống.

Nước mắt chỉ chực trào ra, ai ngờ lại bắt gặp một bàn tay của cậu con trai quen thuộc.

Khê Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, người đang nhặt từng cuốn sách bị rơi xuống lên ngoại trừ Tạ Tỉnh Nguyên còn có thể là ai nữa?

“Lần thứ mấy như vậy rồi?” Câu đầu tiên Tỉnh Nguyên nói khiến Khê Xuyên ngẩn ra vài giây.

“Sao? Không phải lần đầu à?” Khê Xuyên hỏi.

Những bàn đọc sách gần đó vang lên tiếng cười nhạo. Chỉ Hủy quay đầu nhìn, hầu như đều là người quen của cô.

Tỉnh Nguyên không trả lời, nhưng Khê Xuyên đã biết được đáp án khi nhìn thấy cô thủ thư vọt vào với tốc độ ánh sáng. “Lại là em nữa à?”