Phạm Hải Bình cầm di động trong tay, cảm thấy vô cùng tức giận, gào lên với chồng mình: “Anh ra đây mà xem đi, anh xem con trai anh đi, mới ngoan ngoãn được mấy ngày, giờ đã lại đánh nhau với bạn rồi. Cô giáo còn chỉ mặt gọi tên trên wechat đây này, đúng là mất mặt chết đi được.”
Triệu Chính Nghĩa ló đầu ra, “Đâu cho anh xem nào.”
Quả nhiên, trên wechat lớp cô chủ nhiệm đăng tin, trong giờ học Triệu Bác cãi nhau với bạn cùng bàn, bị cô phạt đứng, hy vọng phụ huynh dạy dỗ con thêm.
Hai vợ chồng cùng nhau thảo luận việc dạy con đến là đau đầu.
Phạm Hải Bình đang xem tivi, nhưng giờ xem chẳng vào. Chợt thấy có người chia sẻ một liên kết trên wechat, cái gì mà: “Hai chú công ngốc moe làm đình làm đám thời gian gần đây hiện thân ở núi Hải Giác! Biết làm nũng, biết xòe đuôi!”
Ngày nào Phạm Hải Bình cũng xem một vài tin vắn trên internet như vậy, bởi vì lũ chim công kia ở bản xứ, trong video lại có con trai cô, cho nên nhớ rất rõ, bèn click vào xem một chút.
Mở đầu chính là xem lại đoạn clip nổi rần rần trên mạng kia, sau đó nói là họ nghe ngóng được địa điểm này, nên tới xem chim công, không ngờ chúng nó ngoài đời còn dễ thương hơn trong tưởng tượng.
Ngay sau đó là hai video clip, một cái là cảnh hai chú chim công lục tục xòe đuôi, trông vô cùng bắt mắt. Cái còn lại là cảnh nó cọ đầu liên tục vào người nhân viên chăn nuôi, động tác hết sức dễ thương, giống như lấy lòng người ta vậy.
Phạm Hải Bình vừa xem liền không dời được tầm mắt, xem ra biểu hiện trong clip lần trước không phải ngẫu nhiên, hai chú chim công kia thực sự có nhân tính
Phạm Hải Bình hứng thú xem tiếp, bài viết triển khai từ chim công, giới thiệu vườn bách thú Linh Hữu, trên bài viết post rất nhiều clip và hình ảnh động vật đáng yêu. Trước đây Phạm Hải Bình chỉ nghe con trai kể, còn tưởng con trai mình cường điệu thái quá, giờ đọc bài viết, xem ra là không phải.
Trong bài viết còn nói, chim công trong vườn bách thú Linh Hữu rất thích xòe đuôi, hơn nữa chúng không ở đơn độc, mà ngủ cùng một chỗ với các loài chim khác, như một đại gia đình.
Trên người ký giả còn có một chú chim di vằn đậu trên vai, chú chim di vằn cọ mình lên mặt ký giả, cơ thể lông nhung dán lấy gò má người, đôi mắt híp lại, thoạt trông vô cùng đáng yêu.
Bởi vì vải áo ký giả có hơi trơn, nó bị trượt chân mà ngã xuống. Nhưng vẫn bất chấp chẳng màng, lại vỗ cánh bay lên. Phạm Hải Bình thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, “Chú chim này thú vị thật đấy.”
Ngoại trừ cảnh người và chim tương tác với nhau, còn có rất nhiều cảnh giữa chim với chim, tuy rằng khác giống loài, nhưng trông hết sức hòa hợp. Giống như muốn tuyên bố với tất cả rằng họ là một đại gia đình. Có chú vẹt chải lông cho sẻ thông vàng, sáo mỏ ngà ngủ gật trên người chim công..
Điều kiện của vườn bách thú Linh Hữu khác hoàn toàn với vườn bách thú Hải Giác, nơi đây lắp đặt những thiết bị sinh thái tự nhiên, ở trong khu vườn chim trồng rất nhiều thực vật, có cảm giác như một rừng nhỏ, còn có mặt kính thủy tinh, vừa nhìn đã thấy vô cùng đẳng cấp.
Trong bài viết còn giới thiệu, vườn bách thú sẽ lập tức khai trương, sau khi khai trương sẽ bốc thăm du khách may mắn, để bạn chim đồng hành suốt chặng tham quan, hưởng thụ niềm vui tiếp xúc thân mật với chúng.
Đây cũng chính là đãi ngộ mà nhóm Triệu Bác từng được hưởng, nhưng Phạm Hải Bình không mấy hứng thú với chuyện này, nhỡ lũ chim ị bừa thì làm sao bây giờ?
Tuy vườn bách thú không có quá nhiều giống loài, nhưng trọng điểm là ‘quý tinh bất quý đa’, người viết bài nhấn mạnh chủ vườn bách thú mở vườn bách thú với tình yêu thương dạt dào, mỗi loài vật đều rất đáng yêu, lại còn có linh tính.
Phía dưới còn post rất nhiều hình ảnh, có ảnh sư tử muốn được nhân viên vuốt ve, đám khỉ bắt chước động tác của phóng viên, cũng có cảnh học sinh trường Đồng Tâm lần trước đi tham quan rất náo nhiệt vui vẻ, nhưng đó là khi còn chưa lắp đặt trang thiết bị.
Trông cảnh tượng đúng là rất náo nhiệt. Phạm Hải Bình nghĩ bụng, tới xem vườn bách thú hay hơn đi mấy phòng trò chơi nhiều, cô phải ra hẹn với con trai, nếu thằng bé biểu hiện tốt, sẽ dẫn nó và cháu trai mình tới vườn bách thú một lần nữa, cũng để thằng bé bớt mè nheo mỗi ngày.
Vương Vi Vi lướt news feed, như mọi khi thấy mấy mẹ mình share link một vài tin tức. Mẹ cô công tác tại đài truyền hình thành phố, cho nên thường xuyên chia sẻ tin do đài mình làm.
Bình thường Vương Vi Vi sẽ không xem mấy tin tức như vậy, nhưng hôm nay quả thực là chán muốn chết, cho nên cô bèn click vào.
Tiêu đề của tin tức này là: Quá giỏi, nam thanh niên 23 tuổi vì tình yêu mà mở vườn bách thú.
Nữ dẫn chương trình nghiêm túc nói, nam thanh niên này mới tốt nghiệp không bao lâu, vì yêu thích động vật từ nhỏ, nên sau khi tốt nghiệp không chọn làm việc theo chuyên ngành của mình, mà tới dưới chân núi Hải Giác mở vườn bách thú, ngày ngày ăn ngủ nghỉ cùng động vật.
Vương Vi Vi xem mà mặt không đổi sắc, không có chút xao động nào.
Không bao lâu, màn hình chiếu tới cảnh hiện trường, quay về phía cánh cổng của vườn bách thú Linh Hữu, nữ phóng viên giới thiệu nam thanh niên hai mươi ba tuổi kia.
Có lẽ bởi tiêu đề dùng từ quá đơn giản, nên ngay từ đầu Vương Vi Vi còn bổ não là một chàng trai gầy gò nhếch nhác, không ngờ giờ xuất hiện trước màn hình, cô mới phát hiện vườn trưởng trẻ tuổi này trông cũng ổn ra phết!
Vừa mới thấy soái ca, Vương Vi Vi liền xốc tinh thần.
Vườn trưởng soái ca kia dẫn nữ phóng viên đi tham quan vườn bách thú, thiết kế khu vực tham quan rất đẹp, trang bị cũng rất tiên tiến. Anh biểu diễn những thiết bị này, phóng viên bên cạnh còn giải thích, vườn trưởng đã xài hết tiền tiết kiệm của mình để mua những trang thiết bị này.
Tin tức tới đây vẫn còn khá nhàm chán, có rất nhiều phóng sự tương tự như vậy.
Sau đó lại là một số hình ảnh anh ta tương tác cùng động vật, sau đó còn giới thiệu bên cạnh có hai chú chim công, dạo gần đây rất nổi trên mạng.
Vương Vi Vi từng xem video đó nên lập tức nhận ra ngay, không ngờ đây lại là vườn bách thú ở thành phố mình.
Trông thấy chim công xòe đuôi, các chú chim tương tác với nhau, Vương Vi Vi không khỏi thấy thú vị. Đến khi trông thấy sư tử làm nũng với vườn trưởng, thì lại thấy moe hơn, chú sư tử này nhìn như mèo nhà vậy. Thái độ của cô quay ngoắt, cầm điện thoại lên, bóc bao bim bim khoai tây ra vừa ăn vừa xem.
Bản tin này có rất nhiều hình ảnh vườn trưởng tương tác cùng động vật, trong đó còn có một vài điểm sáng nho nhỏ, ví dụ như chú chim hoang mà vườn trưởng cứu giúp bây giờ vẫn còn đi theo anh ta, thoạt đầu trông rất hung dữ, nhưng lại có vẻ rất nghe lời vườn trưởng của mình, cũng chỉ có nó là không chơi với các nhân viên, phóng viên khác, giống như chỉ tin tưởng một mình vườn trưởng vậy.
Đây là lần đầu tiên Vương Vi Vi xem mà cảm thấy tiêu đề rất chân thực, đúng là ngập tràn tình yêu thương!
Không có vẻ gì là lừa dối hay dàn dựng, những người được phỏng vấn cũng trả lời rất tự nhiên, bản tin không nói nhiều, chủ yếu là dùng hình ảnh để thể hiện tin tức, khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thực.
Ý nghĩ đầu tiên của Vương Vi Vi là chia sẻ tin tức này đi, cô cảm thấy bản tin này được làm rất tốt, cũng rất chân thực, gần gũi, còn có cảm giác ngập tràn mơ ước.
Tuổi cô cũng xêm xêm với vườn trưởng, nhưng cô thực sự không có dũng khí vì tình yêu mà liều lĩnh dốc hết tâm lực như vậy.
Thế là Vương Vi Vi thực sự chia sẻ tin tức kia với các bạn của mình, còn viết một vài câu cảm nghĩ.
…
“.. Không, thiệt mà, tui không lừa cậu đâu! Cậu đợi chút, tôi gửi tin tức cho cậu xem, có phóng viên tới phỏng vấn hẳn hoi mà.” Đoàn Giai Trạch đang gọi điện cho bạn đại học của mình.
Bạn anh nói, “Cậu mở vườn bách thú thật à? Tôi còn tưởng cậu đùa!”
“Thiệt mà.. Có thể giúp tôi một chút không?” Đoàn Giai Trạch nói.
Anh đã nhờ mấy công ty tuyển dụng tìm nhân viên giúp mình, toàn thời gian có mà bán thời gian cũng có, tiền đề là sau khi khai trương có thể thu lợi nhuận —— dù sao thì nếu không đủ lưu lượng khách anh cũng sẽ bị sét đánh, trước mắt cứ tuyển dụng đi.
Phần lớn đều là bán thời gian, chỉ cần cuối tuần hay ngày lễ, những ngày cao điểm tới làm việc là được, nhưng chắc chắn cũng phải có người làm toàn thời gian, ví dụ như nếu hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên, sẽ có một trung tâm phục vụ khách du lịch, trong đó nhất định phải có nhân viên.
Vườn bách thú Linh Hữu trước đó tương đối nhỏ, lại đơn sơ, khu vực bán vé cũng kiêm luôn bán đồ ăn vặt.
Nhưng những người này chưa chắc đã tuyển được ngay, để phòng ngừa không may, Đoàn Giai Trạch gọi điện thoại cho bạn học của mình, nhờ họ cuối tuần tới giúp đỡ.
Chuyện Đoàn Giai Trạch bị hại mở vườn bách thú không có mấy ai biết, ngày nào anh cũng bận bịu ở đây, không liên lạc gì với bạn bè. Giờ nói ra, rất nhiều người tưởng là anh đùa, trước đây chưa ai từng nghe nói anh yêu thích động vật mà.
Hơn nữa sau khi tốt nghiệp anh còn bận rộn đi tìm việc làm, sao đột nhiên lại làm chủ cả một vườn bách thú vậy, dù có mở sạp bán thỏ ngoài chợ thì cũng phải chuẩn bị gì chứ?
Cũng may mà lúc này TV và internet đều đã đưa tin, Đoàn Giai Trạch đành phải gửi tin tức cho họ làm chứng.
Mấy người bạn nhìn mới biết là sự thật, không nói chuyện họ trêu chọc Đoàn Giai Trạch thế nào, chỉ cần là lúc rảnh rỗi, họ đều đồng ý tới giúp đỡ. Lúc này Đoàn Giai Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này động vật thứ hai được phái tới vẫn đang trên đường tới, Đoàn Giai Trạch không khỏi lo lắng, anh thở dài thườn thượt, “Ngộ nhỡ động vật mới tới rất hung dữ thì làm sao bây giờ? Thế thì tôi thảm mất.”
Đoàn Giai Trạch còn nghĩ, không biết có nên mở một lớp huấn luyện cho các vị thần tiên hạ phàm, giải thích một vài kiến thức thông thường về xã hội hiện đại, đừng có hở tí là đánh là gϊếŧ. Không nói đâu xa, trước mắt phải tham khảo giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa cái đã.
Lục Áp đứng sau lưng Đoàn Giai Trạch nghe vậy, liền ngạo nghễ nói: “Có bản tôn ở đây, ai dám làm càn?”
Đoàn Giai Trạch im lặng một lúc, anh lẩm bẩm: “Nhỡ đâu, động vật mới tới cũng rất hung dữ như vậy thì biết làm sao bây giờ? Chẳng phải tôi còn thảm hơn à…”
Lục Áp “………..”