Những ánh mắt đầu tiên đã chạm đến cửa sổ, mới 5h30 mà ông trời đã không cho ai ngủ rồi
- Dậy đi Mỡ thối - Nhím gọi Mỡ
- Bác Hoa cho cháu ngủ thêm 5p nhé… chỉ 5..phút thôi!! – Mỡ cứ nhắm nghiền mắt lại, mặc cho thiên hạ nói gì
- Mỡ à, chúng tôi sẽ bỏ lại cậu nếu cạu cứ nằm ngủ đấy nhẹ, muộn là chạy thêm 5 vòng đấy – Nhím dọa
- Ứ, ừ… 10 vòng đổi lấy 15p tôi cũng chấp nhận – Nhím vẫn không chịu mở mắt dậy
- Hạo Bối…. CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY??? – cả Nhím và Đậu đều hét lên
- Hả… Bối… đâu… hả? – Mỡ vôi bật tung chăn lên như gà chọc tiết nhúng nước sôi, đầu tóc mù xù, mắt đảo láo liên
- Mày yêu mẹ nó rồi Mỡ ạ!! hahah. Ngóng người ta đến thế ư? – Nhím nhìn Mỡ rối tung rối quẩy mà chắp tay cười ha hả
Vậy là ngày đầu tiên chúng nó ở trại quân đội bắt đầu. Tiếng chuông kêu vang như đánh thức những học sinh cuối cùng còn nằm trên giường. Hôm nay trời mát, mặt trời mới ló thả những tía nắng đầu tiên rọi xuống trần gian. Hỏi thế gian ngày là gì, tại sao mới có 5h30 sáng đã phải tỉnh giấc xuân. Nhìn các học sinh trường Tân Lập này đi, phỏng phải độ hơn nửa là cậu ấm cô chiêu, ngày ngủ nướng đến 8h giờ còn ít, nay phải dậy 5h30 thì quả là một cực hình không đâu sánh bằng. Góc cây này có hai anh chàng dìu dắt nhau, ghế đá kia mấy cô nương còn ngồi ngái ngủ, người đứng người ngồi lộn nhộn cả mắt, như một lũ tha hương cầu thực, bỗng:
- CÁC CÔ CÁC CẬU ĐẾN ĐÂY ĐỂ TẬP LUYỆN HAY ĐỂ NGỦ?? – thầy Trịnh Quyết dùng loa đại bác thét uy nghiêm khiến con "trim" trên "chời" còn phải giật mình
Mọi người ai nấy đều hốt hoảng chạy lại phía khán đài
- Tất cả chạy 10 vòng, nam chạy thêm 5 vòng nữa, nếu muốn – Thầy Quyết chỉ nói vậy rồi quay lại phòng của mình ngôi uống nước chè và theo dõi các em học sinh yêu quý từ phía sau lớp kính
Tại lớp 10A9
Nữ chạy trước, nam chạy sau. Ai nấy thật uể oải. Mới được 1 vòng đã muốn ngất rồi
- Các cậu cố gắng nào, chúng ta chỉ còn có 8 vòng rưỡi nữa thôi… - Hắc quay xuống lớp
- Cậu động viên thế thì thà chẳng nói còn hay hơn!! – Nhím lên tiếng
Huỵch … huỵch….
6h…..
- Cuối cùng thì cũng xong rồi, nghỉ ngơi ăn sáng đi thôi – Mỡ nói với Nhím
- Đợi tí… tui không thở được rồi đây này – Nhím ngồi bịch xuống thềm
- Cậu đứng dậy đi lại đi… không thì… bị hạ huyết chóng mặt đấy – Hắc lại gần nhắc Nhím
- Biếtt rồi.. hazzz – cô nhìn cậu đầy “yêu thương”
Buổi sáng hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê, đồng phục quân sự gọn gàng, nhìn 3 tỉ muội chúng nó oai quá. Nó cứ tha hồ ngắm nhìn mình trên gương, bộ quần áo xanh với chiếc mũ bảo hiểm tròn lông lốc, nó mặc sao mà đẹp thế, mái tóc dài của nó tết thật gọn, làn da trắng ngần, hai má núng nính với đôi mắt đen láy, trông như một tiểu binh thực thụ. Còn Nhím ấy à, chẳng phải nói cũng biết nhé. Chiếc áo rằn ri xanh nâu cô ta xắn quá khuỷu tay, sơ-vin các kiểu, đi đôi giày cao cổ đen bóng lộn, thân hình chuẩn từng cen- ti –mét, mái tóc ngắn ngang vai hơi nâu đỏ được dập xù một bên trông thật tinh nghịch, cá tính. Còn Đậu Đậu, chẳng ai là không biết, chị ta là một học sinh gương mẫu, quần áo chẳng thêm bớt kiểu cách, mái tóc tém dấu gần hết trong chiếc mũ. Chiếc kính tròn lại càng làm cho chị ấy gương mẫu hơn nữa, trông thực hiền mà.
Chúng được nhắn tin là đến khu tập thứ 3. Đến nơi, chúng thấy cả một ngọn đồi to rộng, toàn những cây bạch đàn cao ngất ngưởng, trên mỗi cây đều có dây thừng. Chẳng nhẽ ngày đầu tiên chúng đã phải học trèo cây hay sao? Ở đây gần như lớp đã tập trung đông đủ rồi. Nhưng e là còn thiếu hai nam chính nữa. Hôm nay lớp A9 và A2 sẽ tập trung ở một khu, mà cái lớp A2 ấy, phải đến ba phẩy năm phần tư là con gái, tất nhiên là xinh đẹp rồi, lại sành điệu nữa, còn cái lớp A9 thì không hiểu sao 45 phần tử thì phải đến 33 thằng đàn ông, may mà “ả” Minh điệu nó về team đàn bà nên vớt vát được một mống. Chẳng cần phải nói thì ai cũng biết cái lũ con gái A2 nó thèm thuồng lũ con trai lớp A9 đến thế nào ( toàn giai đẹp mà ^^). Hai lớp cách nhau có một cái hàng rào chắn thôi mà độ 2 giây thì mười con liếc sang nuốt nước bọt ừng ực. Thề với mọi người là nếu không có cái hàng rào gai ấy thì lũ con gái A2 đã nhảy sang mà cắn xé bọn đàn ông A9 tội nghiệp rồi.
- Chúng mày ơi…. BỐI CA KÌA… BẠCH CA KÌA….. CHỊ EM ƠI…. HÚ HÚ… HÚ!!!! – Quỳnh Anh A2 nhảy cẫng lên sung sướиɠ
Chỉ cần đến thế là cái lũ ba phẩy năm phần tư ấy cộng lớp A9 quay lại. Chỉ vài từ thôi: NGẦU – NGẦU- QUÁ NGẦU
Hắn ta ấy mà, áo xắn đến bắp tay như áo cộc,khúc nào ra khúc nấy, cơ bắp đầy đủ “căng đét”. Hắn đi đôi giày ống cao cổ màu đen, tóc vuốt keo bóng lộn, xuất hiện như một soái ca ấy. Còn Bạch nhi cũng điển trai không kém. Anh ta cũng oai phong lẫm liệt, sải bước tự tin như trên sàn “két goắc”, mái tóc nâu bồng bềnh, cái khăng kểnh đáng yêu, cái má lúm nhìn muốn cắn ấy, lại tiếp tục thiêu đốt trái tim của các em A2 nữa rồi!!
Còn cái lũ gái A2 ấy, cứ nhìn theo không rời 1 giây, nhìn như muốn rớt đôi mắt xuống đất, mặt mũi dí sát vào hàng rào gai. Mất dáng.. Mất dáng quá!!!
- Hai cậu nhanh chân lên. Muốn chạy mấy vòng cho bớt đẹp trai không? – Hắc gọi to khiến hai nam nhân ấy phải chạy lại. Ai thì không biết chứ, cậu ta có gan dám bắt hai chạy lắm chứ tưởng đùa mà được à!!
- Tôi là Mặc Nghiêm, lần này phụ trách khóa các cô cậu, chăm chỉ mà luyện tập theo lời của lớp trưởng, rõ chưa – Thầy huấn luyện dõng dạc
- Dạ … RÕ…. – Cả lớp hô vang
- Mọi người tập luyện nghiêm túc vào nhé. – Hắc lại nhắc nhở
Buổi tập leo dây trên cây ấy, cũng thú vị lắm. Nhím thì thoăn thoắt đã leo xong, Đậu thì cố gắng cũng vẫn lên được còn Mỡ thì cũng leo lên trượt xuống vài lần mới quen. Hắc, Bối, Bạch cả ba vị ấy đã leo lên ngồi chồm hỗm từ bao giờ rồi. Phía cây bạch đàn kia có hai anh em song sinh Thành Công – Thành Đạt chơi ăn gian lắm nhé, thằng anh được thằng em đỡ lên trước, rồi thằng anh ở trên kéo thằng em lên, “ ả” Minh điệu, trượt rách cả quần vẫn không lên nổi 2 mét, mấy mụ con gái ngồi xổm dưới gốc cây tán phét, đợi khi nào thầy đến thì giả đò leo trèo như thật, bọn này xứng đáng được đề cử giải ốt sờ ca ở hạng mục diễn viên xuất sắc.
Thấm thoát đã đến 12h trưa….
- Cả lớp, hôm nay chúng ta đã luyện tập xong, bây giờ mọi người nghỉ - thầy Mặc Nghiêm tuyên bố cái chúng nó đang ao ước làm ai cũng nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ
- Đi ăn không? – Mỡ vỗ vai Nhím và Đậu
- Đi!! – Nhím khoác lại vai vai Mỡ
- Ê bọn tôi đi ăn cùng các cậu nhé?? – Bạch nhi kéo Bối ca và Hắc huynh xấn xổ
- Mày đi mà ăn – Bối ca giật lại tay
- Thôi đi đi – Hắc kéo tay Bối lại
Không cần phải nói, Mỡ thấy ngượng lắm ý, chứ sao nữa, hôm kia còn ôm người ta khóc rưng rức rồi lại nói mấy thứ gì mà “vô dụng”, rồi “cậu cũng muốn xa lánh tôi” eo ơi, ngại muốn đâm đầu xuống đất ấy chứ. Nhưng mà nó cũng thấy vui lắm nhé, nó cũng muốn ở cạnh hắn lắm nhé, cảm giác ấm áp ấy, kỳ ghê.
Canteen
- Cậu ăn miếng cá này đi, nó sẽ bổ cho mắt cậu đấy – Bạch nhi gắp miếng cá cho Đậu đậu
- Cảm ơn – Đậu ngước lên nhìn Bạch nhi một cái rồi cúi xuống ăn luôn
- Sữa này… Coi như tôi cảm ơn cậu sáng qua nhé – Nhím ghé tai Hắc nói làm cậu ta đỏ cả mặt
- Ờm… Không … không có gì – Hắc lại mất bình tĩnh, mặt đỏ như trái cà chua
Kí túc xá nam
- Này, cậu mua sữa cho tôi đấy à??… Sao hôm nay quan tâm đến bạn bè thế - Bạch nhi thấy hộp sữa ở trên bàn liền cầm lên
- Không… bỏ xuống ngay… của tôi…!! - Hắc giật bắn mình đang ở trong phòng tắm chạy hốt hoảng rồi vồ lấy hộp sữa từ tay Bạch nhi nhanh như chớp
- Cậu sao vậy… Cậu có bao giờ uống sữa đâu. Không uống thì đưa đây, vứt đi lại uổng.!! mà mặc quần áo chỉnh tề vào đi, nóng mắt quá đấy!! – Bạch nhi nhìn chằm chằm nhưng cơ bắp trên nguời Hắc
- Ờ… tôi thích để thế này đấy. Cậu nhìn đủ chưa. Chưa đủ thì tôi tới gần hơn cho mà chiêm ngưỡng – Hắc tiến lại gần Bạch rồi vần cậu ta xuống ghế sô pha
- Này… buông ra… có giỏi chúng ta đấu tay đôi – Bạch nhi vẫn cứ lăn lộn trong vòng tay cơ bắp cuồn cuộn ấy
- Các… các.. cậu làm gì thế!!!!???? – Đậu Đậu không hiểu xuất quỷ nhập thần thế nào lại vào đúng cái lúc khó giải thích thế này
- Ơ… Đậu.. Không phải như vậy đâu.. Hiểu nhầm ấy mà!! – Bạch nhi vội vùng dậy giải thích
- Không… tôi không nghĩ gì đâu, này trả cậu quyển sách đã mượn nhé. Hay lắm!! – Đậu để quyển sách lên bàn rồi vội chạy đi
- Đậu – Bạch nhi chưa kịp nói gì – Ta sống chết với nhà người… - Bạch nhi định nhẩy vào người Hắc đấm đá thật ra trò nhưng ai ngờ Nhị Hắc nhanh quá đã kịp né sang 1 bên khiến đối phương thất thủ đầu cắm xuống đất, chân chổng lên giời
TÁCH… Âm thanh quen thuộc từ chiếc máy điện thoại nào đó vang lên
- Ê… chơi gì kì vậy??? xóa ảnh đi. Bối ca…. Xóa mau – Bạch nhi còn chưa kịp đứng dậy đã đòi với bằng được chiếc điện thoại trên tay Bối ca
- Cưng đang năm mơ đấy phải không… giờ thì xem thằng nào hăm dọa thằng nào nhé!!! Cái này mà đăng lên fb trường giật tít với tiêu để, hót boy trong mộng tan tành hình tượng khi bị vồ ếch ở tư thế độc…. HAHAHAHA – Bối ca không ngừng chọc c*t ra ngửi
- Bối ca yêu dấu…. tiểu đệ biết lỗi rồi… sau này không dám hăm dọa đại ca nữa…. Làm ơn… xóa đi mà!!! – Bạch nhi dương mặt bồ câu lấp lánh quyến rũ Bối ca
- Còn phải xét cái thái độ - Bối nhi cười nhếch môi rồi đi vào nhà tắm bỏ lại sau lưng bộ mặt đen kịt của ai đó
- Đệ sẽ mách với thầy Quyết là huynh mang máy đến đây.
- Xin phép cho tao được thách mày nhé!
- Cho chừa!! – Hắc Nhị không giúp cậu nào thì chớ còn nhảy vào trêu tức Bạch nhi tội nghiệp
Hắc, cậu cầm trên tay hộp sữa cam ấy, lên sân thượng tòa nhà, cậu nhìn xa xăm, bỗng dưng trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh một người con gái e then, ngượng ngùng túm tay áo cậu bảo cậu đừng dời đi, hình ảnh cô gái tóc ngắn ấy sao dễ thương thế, làm cậu cứ muốn che chở mãi thôi. Phía Tây mặt trời sắp lặn, hoàng hôn đẹp quá, đã lâu lắm rồi, cậu không được nhìn thấy hoàng hôn. Những bóng chim về tổ nghe sao mà ríu rít quá, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở thật mạnh, mỉm cười thật tươi khi nhìn hộp sữa ở tay rồi đút hộp sữa vào túi. Lòng vui đến lạ. Cậu yêu mẹ nó mất rồi!!!