Tết trôi qua, kì hai bắt đầu cũng đã đến cuối năm học. Năm học 12 bắt đầu diễn ra cũng được gần 1 tháng.
Phòng 142 ở ký túc xá gần đây không khí ấm hẳn, bốn thành niên ru rú trong phòng luyện đề liên tục ôn tập kiến thức để chuẩn bị cho kì thi quan trọng nhất của thời học sinh.
Kì Thi Đại Học Quốc Gia!
.....
Tan học Mộc Hiểu Linh đứng ở một góc trước cổng trường, dạo này tần suất đi chung giữa cô và Bạch Tuấn Minh càng ngày càng nhiều dần vì hai ông nội hai bên thường xuyên gặp nhau.
Bạch Tuấn Minh cũng chẳng có phàn nàn gì vì căn bản con nhóc này từ hôm thấy cậu và Trạch Dương hôn nhau ở lớp học thì không bắt chuyện với cậu hay Trạch Dương nữa.
Có lẽ là không quan tâm...hoặc là đang thất tình vì cậu là người yêu của con nhóc ấy thích nên mới không nói chuyện với cậu.
Bạch Tuấn Minh tan học hay bị Trạch Dương kéo lại một lúc rồi mới đi ra cùng với Mộc Hiểu Linh được.
Cậu thở hồng hộc chạy nhanh nhất có thể để con nhóc kia không phải đứng chờ quá lâu, mồ hôi cũng ướt hết cả trán ''Xin lỗi nha, đi thôi ''
Mộc Hiểu Linh nhìn cậu nheo mày không nói gì liền tiến chân bước đi được ba, bốn bước liền đột nhiên ngưng lại.
Bạch Tuấn Minh ''???''
Cô quay đầu lại nhìn cậu ấp úng cất giọng nhờ vả.
''Tí nữa về nhà cậu..cậu bôi thuốc chóng thẹo ở sau lưng tôi được không? tôi không với tới được ''
Mộc Hiểu Linh đảo mắt nói tiếp ''Tại...tại cậu thích con trai nên tôi mới nhờ cậu ''
Bạch Tuấn Minh ngơ ngác một lúc, phút chốc cảm nhận được hình như mối quan hệ khó chịu giữa mình và con nhóc này dần dần tốt hơn rồi, cậu không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng chỉ là bôi thuốc thôi mà ''Được, nhưng mà lưng cậu bị gì vậy? ''
Mộc Hiểu Linh phì cười ''Cảm ơn nhé, lưng tôi va vào thanh sắc nên rách da ''
[......: cái này chính là chuyển cảnh nha mọi người, chap trước có nói sẽ miêu tả thời gian tình tiết trôi nhanh nên có thể là mọi người không nắm kịp]
........
''Bà chủ ở công ty vẫn chưa về ạ'' Người phụ nữ khoảng 40 tuổi làm giúp việc cho nhà Triệu Sở Nhi vừa nói với cô.
Triệu Sở Nhi nghe thấy, mặt lạnh nhìn xung quanh căn nhà một lượt rồi đưa mắt lên tầng trên khó tả. Bước chân vẫn như bình thường bình thãn đi lên từng bậc thang rồi lướt qua căn phòng của mình.
Cô đứng trước căn phòng sách của mẹ mình trầm tư một lúc rồi đi vào trong. Căn phòng rộng lớn khiến người khác bước vào có cảm giác như lòng ngực bị đè nén áp lực.
Cô con gái duy nhất của gia đình thuợng lưu Trần Nghiêm Tú và Triệu Đông đang bắt đầu hành động hàng loạt thao tác chụp tất cả dữ liệu đen trong máy tính, lục lọi sổ sách giấy tờ xấu trong căn tủ rồi chụp lại tất cả mọi người rành mạch.
Triệu Sở Nhi chụp xong, cất điện thoại vào túi áo khoác của mình rồi lặng lẽ đi ra nhẹ nhàng, khi đến nơi cánh cửa phòng còn ngoắc đầu ngước mặt lên nhìn vào chiếc camera ở trên góc cao quay cả căn phòng vừa rồi bị cô ngắt đi.
''....''
'' Con gái bà chủ vừa về 30 phút trước ạ '' Tiếng của người phụ nữ lúc nãy lại vang lên, Triệu Sở Nhi nghe thấy liền đóng cửa phòng rồi đi xuống tầng nhìn thấy Trần Nghiêm Tú đang ngồi trên sofa.
........
''Bọn con về rồi ạ'' Bạch Tuấn Minh và Mộc Hiểu Linh đồng thanh. Ông nội của cậu hớn hở cười tươi đi đến xoa tóc Mộc Hiểu Linh cất giọng.
''Về rồi à, mau rửa mặt rồi ra ăn tối với ông nào''
Mẹ Bạch Tuấn Minh nhìn thấy liền trêu ''Dạo này ông nội thích cháu của ông Mộc quá nhỉ, Tuấn Minh à con sắp bị ông cho ra rìa rồi haha ~''
Người lớn trong nhà nghe xong cũng cười ha hả vui vẻ đùa nhau, Mộc Hiểu Linh đưa mắt nhìn Bạch Tuấn Minh liếc mắt sang phía phòng có ý muốn nói cậu ''Vào trong đó bôi thuốc ''
Bạch Tuấn Minh tinh ý liền hiểu ra liền cất giọng ''À quyển sách tớ mượn cậu đọc xong rồi, vào phòng đi tớ tìm trả cậu ''
Mộc Hiểu Linh mỉm cười ''Được''
Cả hai đi vào trong phòng, Bạch Tuấn Minh còn theo thói quen đóng cửa phòng lại rồi quay đầu nhìn cô hỏi ''Ngôi trên đó đi tôi bôi thuốc cho cậu''
Mộc Hiểu Linh nghe xong ngước lên nhìn xung quanh căn phòng một lượt rồi ngồi xuống giường mở cặp ra lấy một chai thuốc nhỏ thoa trị thẹo đưa cho Bạch Tuấn Minh.
'' Thật ra vết thương đúng là ở lưng nhưng hơi cao cho nên...vén áo thì hơi bất tiện, chắc là phải cởi vài cúc áo ra rồi vén xuống sẽ tiện hơn ''
Bạch Tuấn Minh ''....'' cậu cười gượng ''À'' một tiếng rồi lại cầm lấy chai thuốc ''Không sao, tôi ngồi sau lưng cậu chứ không phải ngồi phía trước nên không thấy gì của cậu đâu ''
Mộc Hiểu Linh nghe xong, ánh mắt có phần ám muội khó tả, miệng mỉm cười gật đầu đáp ''Ừm, vậy nhờ cậu ''
Nói xong cô liền đưa tay gỡ từng nút áo ra, vén áo xuống một chút liền thấy vết thương dài thẳng dưới bã vai gần một phân tay rưỡi. Dù không muốn thì chắc chắn vén áo xuống liền để lộ dây áo con của Mộc Hiểu Linh.
Bạch Tuấn Minh không phân tâm cũng chẳng để tâm liền đưa ngón tay được bôi thuốc bên trên thoa vào vết thương của Mộc Hiểu Linh, cậu chăm chú thoa đến lượt thứ hai thì đột nhiên Mộc Hiểu Linh quay người kéo cậu ngã xuống đè lên người cô, cô vừa kéo vừa thét lên rất to.
'' Aaaa KHỐN NẠN CẬU TRÁNH RA, Biếи ŧɦái
ÔNG NỘI CỨU CON ''