Kì nghỉ tết nhà trường cho chỉ 14 ngày, Vương Âu Lỗi cả năm học chỉ chờ mỗi dịp này để ăn mừng hú hét gom đồ về nhà ăn tết, Trương Tiêu cũng dọn vài bộ đồ rồi về nhà.
Trạch Dương và Bạch Tuấn Minh thì tiện hơn, chỉ đem theo vài bộ đồ rồi đi một đoạn là đến khu chung cư của mình.
30 Tết, 11 giờ 30 đêm Vương Âu Lỗi, Trương Tiêu cùng Triệu Sở Nhi kéo qua nhà rủ Trạch Dương và Bạch Tuấn Minh đi xem pháo hoa đón giao thừa.
Tiếng chuông vang lên giữa đêm inh ỏi bởi bàn tay của Vương Âu Lỗi ấn liên tục vừa lải nhải.
''Trạch Dương đi xem pháo hoa thôi nào, vuờn ơi mở cửa ra~''
Cánh cửa nhà Trạch Dương mở ra, người mở lại là Bạch Tuấn Minh,cậu nhìn ba người đứng trước cửa cất giọng ''Cậu réo hồn à?''
Vương Âu Lỗi đưa mắt vào trong nhà liếc qua liếc lại đáp ''Trạch Dương đâu ''
Bạch Tuấn Minh ''Cậu ấy đang tắm thay đồ, các cậu chờ chút đi ''
Vương Âu Lỗi đưa hai tay lên cao ưỡn người nói lớn ''Ok''
Cả bốn đều vào trong đợi vài phút thì Trạch Dương cũng đi ra rồi cùng nhau xuất phát. Nhà Bạch Tuấn Minh và Trạch Dương sát vách nhau, căn bản mọi người đều nghĩ Bạch Tuấn Minh qua nhà Trạch Dương đợi trước là điều bình thường nên cũng chẳng ai thắc mắc tại sao Bạch Tuấn Minh lại ra mở cửa cả.
Tiếng người nhộn nhịp giữa phố, mọi người đa số đều đứng đợi ở cây cầu phía trước để nhìn rõ được toản cảnh pháo hoa.
Người người đều chen chúc, may mắn Vương Âu Lỗi hối thúc đi sớm 30 phút quả không sai, cả đám được đứng ở lang cang cây cầu không cần phải chen lấn.
Tiếng pháo hoa đầu tiên nổ lên một tiếng lớn, mọi người nhìn thấy đều hú hét theo tiếng pháo hoa tiếp theo, ánh sáng trên giũa bầu trời đêm như từng bông hoa to lớn nở ra.
Dần dần tiếng hét cũng im lặng, mọi người chìm vào trong sắc đẹp của nó, Trạch Dương đứng không yên cố ngọ ngoậy nắm ngón tay của cậu bạn nhỏ.
Anh nhìn sang cậu, khuôn mặt của cậu bạn nhỏ đường nét vốn bình thường, không có gì đặc biệt rất đại trà theo kiểu những đứa con nhìn vào là biết học giỏi ngoan ngoãn.
Nhưng cậu bạn nhỏ có đôi mắt cực kỳ đẹp, từ nhỏ mọi người xung quanh đều khen đôi mắt này,Bạch Tuấn Minh cười tươi nhìn pháo hoa trên trời đầy màu sắc căn bản không phát hiện ra có kẻ không nhìn pháo hoa mà nhìn mình.
Trạch Dương mỉm cười, anh ngước lên nhìn ánh sáng rực rỡ trên cao //Cuối cùng anh cũng có được cảm giác có em rồi//
Trương Tiêu mặt không biến đổi gì mấy, cậu đưa mắt nhìn sang Triệu Sở Nhi từ nãy đến giờ không nói tiếng nào đứng bên cạnh, cô dạo này ít nói đi hẳn, những người xung quanh có lẽ đều phát hiện ra nhưng chẳng ai nói gì cả.
Trong vô thức cậu buộc miệng cất giọng ''Sang năm mới phải cười chứ...?''
Triệu Sở Nhi nhướng mày, nghe thấy nghiêng đầu sang nhìn cậu bạn học giỏi ít nói trước mặt, tuy tâm trạng thật sự chẳng có gì vui nhưng vô thức cô vẫn phì cười đáp ''Cậu mới là người không cười đó, nếu cậu cười thì tớ chắc chắn sẽ cười theo ''
Trương Tiêu ngơ người, có chút không hiểu ''Tại sao?''
Triệu Sở Nhi quay hẳn cả người đứng đối diện với cậu đáp ''Bởi vì cậu cười lên rất đẹp sẽ khiến những người xung quanh vô thức cười theo đó, trước giờ không ai nói với cậu điều này à? ''
Cậu nhìn Triệu Sở Nhi vài giây, thật thà đáp lại ''Chưa từng, chỉ có người khen tớ cười đẹp chứ chưa ai nói rằng sẽ cười theo khi tớ cười ''
Cô bất lực bậc cười, quả thật không nên trêu mấy người mọt sách hiền lành nhỉ, người ta căn bản chẳng hiểu ra được mình đang trêu người ta thôi.
Triệu Sở Nhi quay người nhìn pháo hoa, pháo hoa cũng dần tắt hết bên tai cô liền phát ra giọng của Trương Tiêu.
'' Sở Nhi...năm mới vui vẻ ''
Cô mở to mắt quay sang nhìn cậu ''Hả? '' rồi lại phì cười đáp ''Ờ năm mới vui vẻ ''
Vừa dứt câu Vương Âu Lỗi đứng bên cạnh hét to lên.
''NĂM MỚI VUI VẺ '' làm cả đám giật thót tim đưa mắt nhìn tên điên bên cạnh.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
...Ss1 Kết Thúc...
Ss2 sẽ diễn tả thời gian trôi rất nhanh, tiết lộ cho mọi người biết trước thì sẽ có một nhân vật c.h.ế.t nhé, Là một trong ba nhân vật chính của truyện.
Trạch Dương - Bạch Tuấn Minh - Triệu Sở Nhi
Mọi người đoán là ai?