Triệu Sở Nhi đứng trước cổng nhà, bộ đồ khoác trên người là bộ đồ hôm qua, cô đảo mắt nhìn dưới chân mình rồi lại đưa mắt lên nhìn cánh cổng lớn của ngôi nhà to nhất trong khu phố trước mặt.
Thở dài một hơi rồi nhấn chuông cửa, một trong những người làm việc ở nhà ra mở cửa cho cô.
Triệu Sở Nhi mặt lạnh có chút cao ngạo nhìn người làm cất giọng hỏi ''Mẹ tôi ở đâu''
Người làm có vẻ ngoài không đặt biệt, chỉ nhìn ra được là khoảng bằng tuổi với cô.
''Ở trong phòng khách ạ''
Triệu Sở Nhi nghe xong lòng ngực mình liền nặng nề đi hẵn, cô biết trước sẽ như thế. Mẹ cô đang chờ cô ngay trong phòng khách, có thể hôm nay sẽ bị phạt đánh vào bắp chân hoặc là cấm cô chuyện gì đấy.
Triệu Sở Nhi hít sâu rồi thở phào ra bước vào trong nhà, Trần Nghiêm Tú có gương mặt không quá đẹp nhưng có nét rất sang trọng ngồi trên sofa đưa mắt nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay.
Tiếng động của cô bước vào không quá lớn nhưng cũng đủ khiến bà nhận ra có người vào liền đưa mắt lên nhìn cô.
'' Về rồi thì đến đây, mẹ có chuyện nói với con ''
Triệu Sở Nhi đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây không có roi cũng chẳng có người nào.
Mẹ cô không muốn đánh nữa sao?
Hay nghĩ cách phạt khác rồi nhỉ?
Cô khẽ cong môi, mở miệng đáp '' À vâng ''
Khi Triệu Sở Nhi bước đến gần bộ bàn ghế sofa rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên trái của Trần Nghiêm Tú, bà lập tức bỏ cuốn sách xuống bàn ung dung cất giọng.
''Chuyện con dám đi đến mấy chỗ nguy hiểm kia thì tạm gác sang một bên, mẹ có chuyện khác hỏi con ''
Triệu Sở Nhi ''???''
Trần Nghiêm Tú ''Tên đàn ông lớn hơn con 8 tuổi họ Lâm kia là thầy giáo chủ nhiệm của con, tại sao không báo cho mẹ biết? ''
Triệu Sở Nhi nghe xong điếng người, cảm giác giống như lỗi lầm gì đấy mà bản bị phát hiện, như đang bị tra khảo.
Cô nhấp miệng, mí mắt trái khẽ giật, giọng yếu đi mấy phần ''Chuyện này...có gì đâu phải nói chứ ''
Mùa hè năm ấy, cô qua lại với Lâm Thiên Vũ là chuyện lớn gan nhất mà cô từng làm và lừa dối mẹ của mình, khi bà biết chuyện cũng là lúc Lâm Thiên Vũ đột nhiên biến mất không liên lạc được.
Lúc ấy cô nhớ rõ khuôn mặt tức giận đáng sợ kia của mẹ mình, Trần Nghiêm Tú đánh vào cổ chân cô sưng tím lên, nhúc nhích còn đau đến tận xương huống chi là đi lại.
Thời gian đó cô bị nhốt trong phòng, mẹ cô cho rằng Lâm Thiên Vũ là người bình thường, không phải con nhà giàu tài phiệt gì để xứng qua lại với cô, lại còn lớn hơn 8 tuổi, cái này chính là lừa đảo cô đây mà.
Loạt ký ức, những lời nói mắng chửi của bà dành cho Lâm Thiên Vũ khi đánh cô inh sâu vào trong đầu cô.
Tên đó là một thằng không giúp ích gì được cho công ty sau này thì mày qua lại với nó làm gì?
Mày bị một thằng lớn hơn 8 tuổi lừa đảo mà không có chút sáng mắt nào à?
Tao cắm mày qua lại với mấy thằng vô dụng nghèo nàn không giúp ích gì được cho tao và công ty có hiểu không?
Triệu Sở Nhi ''....''
Trần Nghiêm Tú nghe câu ''Có gì đâu phải nói'' của cô liền nổi giận.
Con gái nuôi bao nhiêu năm nay rèn luyện nó biết bao nhiêu là chuyện, cuối cùng lại vô dụng như thế.
Bà trợn mắt gằng giọng ''Không có gì để nói? vậy nhìn xem cái này là gì? ''
Bà vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra một đống ảnh ném lên bàn.
Triệu Sở Nhi giật mình, đưa mắt nhìn những tấm ảnh nhiều màu sắc với khung cảnh quen thuộc kia.Đều là những tấm ảnh chụp rõ nét khoảng khắc cô và Lâm Thiên Vũ hôn nhau ở ngay trong lớp học hôm đó.
Cô ngồi trên bàn, Lâm Thiên Vũ khom lưng xuống hôn cô...
Triệu Sở Nhi điếng người, não bộ ong ong lên mấy tiếng điếng tai, cô run rẩy tay cầm lên một tấm ảnh rồi nhìn sang mẹ của mình.
Bà ấy cho người theo dõi cô? Cô luôn luôn có người theo dõi sau lưng mình sao?
Đáng sợ!! Người mẹ đẻ ra cô lại cho người theo dõi con gái mình 24/24???
Bà ta điên rồi.
''Mẹ cho người theo dõi con? ''