Chương 70: Ức hϊếp

Hứa Dữu còn chưa mở miệng, cô ả đối diện đã thô thiển trước: “Cái gì mà đồ của cô ta? Đồ trong tiệm này thành của cô ta từ bao giờ?” Cô ả đưa tay chỉ vào bộ váy trên tay Trần Đình, hùng hổ: “Hôm nay tôi thích bộ này rồi đấy, thì sao?”

Trần Đình vội giải thích: “Chị à, bộ này quả thật là chị Hứa đã chọn trước rồi ạ.”

“Vậy rồi thì sao?” Cô gái khinh rẻ liếc nhìn Quan Nam: “Ai bảo người đàn ông của cô ta không chọn cho đàng hoàng, trả tiền cũng không vui nữa.”

Quan Nam: “...” Anh không vui hồi nào? Anh đưa thẻ qua luôn rồi thím ơi? Chỉ là lúc này anh cũng thật sự chẳng muốn đôi co với con điên này.

Cô ả tức tối, Hứa Dữu vẫn cười dịu dàng nhưng mà là cười với Quan Nam: “Xem ra anh Quan có mắt nhìn thật, chọn được rồi mà còn có người cãi cố giành cho được nữa.”

“...” Lúc này rồi đừng có giỡn được không? Quan Nam thả lỏng hai tay, thở dài hùa theo: “Ban nãy cô ta mà không thấy ngọc ngà châu báu thử trước thì cũng không giành đâu.”

“Đồ anh tặng em mà ai dám giành?” Lúc Hứa Dữu nói vẫn còn mang ý cười, tiếp theo sau khi quay người, sắc mặt và giọng nói đột nhiên lạnh như băng: “Cô bảo người đàn ông của ai không chọn cho đàng hoàng?”

Ánh mắt này quá có khí chất, cứ như có tia sáng mãnh liệt gϊếŧ được cả người, cô ả vừa nãy hống hách tự dưng thấy như bị tạt nước lạnh vào mặt, lập tức ngừng công kích. Cô ả đỏ mặt kéo tay người đàn ông bên cạnh, tên công tử bốc mùi “du thủ du thực” đứng cạnh coi phim hay cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đừng có vội nóng làm gì chứ!” Y khẽ nhướng mày nhìn Hứa Dữu, lại nhìn sang người phụ nữ của mình mà thở dài, dáng vẻ rất luyến tiếc: “Tuy là cô ấy nói chuyện không dễ nghe lắm nhưng cũng là nói thật mà.” Y liếc nhìn Quan Nam, nhìn đánh giá Hứa Dữu từ trên xuống dưới, mờ ám lại bất lịch sự: “Kiểu người đẹp đẳng cấp như em đây, người như thế nào mà em chả vớt được? Sao mà mù mắt đi đâm đầu vô người thế này vậy?”

Y vừa dứt lời, Quan Nam liền nổi đoá, nén giận cảnh cáo: “Anh nói xằng bậy cái gì đấy? Xin lỗi cô ấy ngay.”

“Hơ, vậy thôi đã giận rồi à? Tính tình nóng nảy ghê.”

Tên đàn ông lắc đầu, trưng ra dáng vẻ phá gia chi tử, có y chống lưng, cô ả ban nãy mới im hơi lặng tiếng lại lên cơn trở lại, bĩu môi nũng nịu: “Anh nói cô ta đẹp là để ý cô ta rồi đúng không?” Cô ả ưỡn ngực cạ vào cánh tay tên đàn ông, thì thầm gặng hỏi: “Vậy là em đẹp hay cô ta đẹp?”

“Tất nhiên là...” Tên đàn ông nhìn sang Hứa Dữu không hề giấu giếm: “Cô ấy đẹp, nhưng mà không có mắt nhìn người bằng em.” Y nói rồi đưa tay vỗ mông cô ả: “Chắc là trên giường cũng không lẳиɠ ɭơ như em!”

“Ấy, ghét ghê.” Cô ả bị y cợt nhã ửng đỏ hai má nhưng cũng không có chút gì là khó xử, ngẩng đầu ưỡn ngực, khıêυ khí©h nhìn sang.

Tên đàn ông thấy Quan Nam đã bừng bừng lửa giận, vẫn cố châm dầu vào lửa, y nhún vai, vô lại mở tay ra: “Tao không xin lỗi thì sao? Mày tới đánh tao à?”

“Rầm!”

“Á!”

Hai tiếng la vang lên cùng lúc với tiếng dội trong sảnh, một tiếng la kinh ngạc, một tiếng la thê thảm!

Tên đàn ông được con ả kia dìu đứng dậy từ dưới đất, đưa tay lau miệng, máu chảy ròng. Y khó tin nhìn Quan Nam, điên cuồng mắng chửi: “Má mày dám đánh tao nữa hả? Mày có biết bố mày là ai không?”

“Không biết!” Quan Nam lạnh mặt nói: “Xin lỗi hoặc là ăn thêm đấm nữa, tự chọn đi.”

“Được, ngon!” Tên đàn ông tức tối cười, gật đầu liên tục, đưa tay chỉ vào Quan Nam: “Có ngon thì mày đừng đi, xem bố mày hôm nay có cho mày chết được không.” Y nói rồi móc điện thoại ra định gọi.

Trần Đình hơi lo lắng nhìn Hứa Dữu, chuẩn bị mở miệng khuyên giải lại bị Hứa Dữu ngăn lại, cô khẽ cười với cô ấy: “Phiền cô pha giúp chúng tôi ấm trà, chúng tôi vừa uống vừa chờ.”

“...” Trần Đình ngơ ngác vài giây mới gật đầu nhận lời: “Vâng, mời chị đợi cho một chút.”

Hứa Dữu quay người ngồi lên sofa, Quan Nam hỏi nhỏ: “Mình không đi sao?”

Hứa Dữu cười với anh, lạnh mặt nhìn quan sát hai người đứng bên ngoài: “Người ta bảo mình đừng đi còn gì?”

“...” Quan Nam định nói tụi nó bảo đừng đi thì không đi hả nhưng nhìn lại dáng vẻ của Hứa Dữu, biết cô có tính toán nên không gặng hỏi.

Trần Đình bưng trà lên, viện binh phía bên kia cũng đã tới.

Một người đàn ông trẻ tuổi trông có sáu bảy phần giống với tên đàn ông đối diễn hớt ha hớt hải từ ngoài chạy vào, sau lưng anh ta là hai người trẻ tuổi một nam một nữ trông như trợ lí. Hứa Dữu có chút ấn tượng với người này, hình như là cháu của một nhà đấu thầu nào đó trong đợt gọi đấu thầu lần này của Hứa Thị, tên là Tôn Chiêu.

“Anh, anh đến rồi.” Tên đàn ông nhìn viện binh, mắt sáng rỡ, thay ngay cái thói ngang tàn ban nãy, kể khổ: “Anh còn không tới em đã bị cái thằng điên kia đánh chết rồi.”

Thằng điên? Quan Nam kiềm chế, anh chưa từng muốn đập ai như hôm nay!

“Mày lại gây chuyện gì?” Tôn Chiêu liếc mắt nhìn em mình, rõ là không vui lắm: “Chú nói với mày bao nhiêu lần là phải tiết chế bớt rồi, mày quên rồi hả?”

“Em có gây chuyện đâu.” Tên đàn ông chỉ tay: “Là tụi nó cậy thế ức hϊếp người đó, tự dưng khi không đánh em! Anh phải trả thù cho em!”

Tôn Chiêu cau mày nhìn theo hướng tay của y, sau khi lướt qua Quan Nam, nhìn tới mặt Hứa Dữu, đồng tử co lại thấy rõ, mọi lạnh lùng lập tức biến mất.

“Cô Hứa!” Tôn Chiêu đi tới trước, hơi ngượng nghịu: “Tôi không biết là cô ở đây.” Anh ta thấy khuôn mặt Hứa Dữu có chút nghi hoặc, sợ cô không nhớ ra mình là ai vội khai báo nhà cửa: “Tôi là Tôn Chiêu, cháu của Tôn Thuật.”

...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, truyenhdt.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

“Không sao.” Hứa Dữu nhìn anh ta, vẫn chăm chú bưng tách trà lên uống, thờ ơ nói: “Vết thương trên mặt em trai anh là do chúng tôi làm đấy, anh ta nói năng thiếu lễ độ, tôi mới dạy cho một bài học.”

“Nó không hiểu chuyện, lúc về tôi sẽ dạy dỗ lại đàng hoàng.”

“Không hiểu chuyện?” Hứa Dữu cười: “Trông cũng qua tuổi thành niên rồi đúng không? Sao mà dùng cái từ “không hiểu chuyện” ngây thơ vậy được?”

Tôn Chiêu bị hỏi cho cứng họng, vẻ mặt hơi khó xử, vừa định mở miệng lại nghe Hứa Dữu nói: “Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, bạn gái của em trai anh để ý đồ tôi chọn, nếu chỉ là đồ bình thường thì cô ta nói chuyện với tôi đàng hoàng, tôi nhất định sẽ nhường cho cô ta. Nhưng mà bộ này lại là đồ bạn trai tôi tặng, cô ta còn không thèm hỏi đã tới giành, tôi không nhường, em trai anh nóng lòng bảo vệ người yêu mới nhảy ra chửi bởi, không chỉ vậy mà lời nói còn hết sức không lọt lỗ tai.”

Cô chầm chậm đặt tách trà lên bàn trà, nặng lời hơn: “Tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này.”

Tôn Chiêu nghe giọng của cô là biết chuyện hôm nay không dễ dàng bỏ qua được.

Thật ra trước kia anh ta đã từng được nghe không ít lời đồn về Hứa Dữu: Quyến rũ mạnh mẽ, năng lực xuất chúng, thủ đoạn khó lường, nhờ đức tổ tiên,... khen chê đủ cả. Vì thân phận của cô mà anh ta ít khi có cơ hội tiếp xúc thẳng mặt với cô, lần duy nhất nhìn thấy ở khoảng cách gần, anh ta đã loại bỏ hết tất cả các nhãn trên người cô, chỉ còn lại mỗi một thứ: Đẹp quyến rũ!

Dáng vẻ, khí chất, vóc dáng, không gì là không đẹp đến khiến người ta nghẹt thở, khao khát mà lại không có được.

Nội tâm anh ta vươn dậy một khát vọng, anh ta lại rất mong chờ nhìn thấy dáng vẻ cô nổi giận, dù sao cũng có gì đó khác với dáng vẻ mỉm cười lịch sự ở tiệc của cô.

Chỉ là anh ta liếc nhìn Quan Nam, người đàn ông trông không có gì đặc biệt này là... bạn trai của cô? Chọn kiểu gì đấy? Câu nói kia quả là đúng: “Phụ nữ đẹp, đầu óc lại giỏi thì mắt nhìn chắc chắn kém.”

Cả hai bên đều đang đợi Tôn Chiêu , anh ta lại mất hồn, cuối cùng Tôn Lâm mới mở miệng nhắc: “Anh, anh nghĩ gì vậy?”

Tôn Chiêu cứng mặt, vội vàng dẹp bỏ cảm xúc, đưa tay nắm cổ áo Tôn Lâm kéo tới, đá tới chân cô.

Tôn Lâm không kịp chuẩn bị, ngã sõng soài trước mặt Hứa Dữu, y khó tin nhìn Tôn Chiêu hét lớn: “Anh điên rồi, đá em làm cái gì?”

Tôn Chiêu lời lẽ ngắn gọn nhưng chắc nịch: “Tôn Lâm, xin lỗi đi!”

“Mắc gì em phải xin lỗi? Anh sợ con mụ này làm gì?”

“Mày...” Sắc mặt Tôn Chiêu đã hết sức khó coi: “Xin lỗi đi, đừng để tao nhắc lại lần thứ ba.”

Tôn Lâm? Quan Nam nhạy bén khẽ híp mắt, không biết tay này có phải là tên mà Trần Du Dung nói không?

Trông chả có phẩm hạnh gì, hơi giống chút.

Tôn Lâm thấp thỏm, dáng vẻ không muốn cúi đầu, y cứng đầu nhìn Tôn Chiêu, cuối cùng cũng thất bại dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh của anh ta.

“Xin lỗi.” Y nói không chút thành ý.

Hứa Dữu sắc mặt nhàn nhạt, Tôn Chiêu tức tối mắng: “Lớn lên, nói lại.”

Tôn Lâm nén giận, nhìn Hứa Dữu chăm chăm với ánh mắt không có thiện chí, vừa định mở miệng lại bị Hứa Dữu cắt ngang.

“Anh bảo anh ta đứng lên đi.” Cô nói: “Trước giờ tôi không có sở thích làm nhục người khác làm vui, dưới gối đàn ông có vàng bạc, anh ta dù có sai cũng không tới mức quỳ dưới tôi.”

Tôn Lâm kinh ngạc, Tôn Chiêu lại trắng bệt cả mặt!

Quả nhiên, tiếp theo đó, anh ta nghe Hứa Dữu nói: “Anh ta sẽ không thành tâm xin lỗi, tôi cũng không cần anh ta xin lỗi. Chỉ là hôm nay đã làm mất mặt nhau như vậy, sau này đừng gặp nhau nữa thì hơn, tôi sẽ cho người đích thân gửi lại thư đấu thầu của Tôn Thị các anh tới tận tay chủ tịch Tôn.”

Cô nói xong cười nhạt nhìn Quan Nam: “Mình về thôi.”

Quan Nam đáp lời, nói với Trần Đình: “Phiền cô gói đồ của chúng tôi lại giúp.”

Trần Đình với mấy nhân viên trong tiệm đã bị sự thay đổi mới nãy làm hãi hùng nãy giờ, nghe anh dặn vội thoăn thoắt sắp xếp quần áo, đưa cho Quan Nam cùng với thẻ của anh.

Hai người đứng dậy định đi, Tôn Chiêu ngơ ngác một lúc vội vã đuổi theo, Tôn Lâm biết mình gây hoạ cũng vội bò lăn tới, cô ả bên cạnh định kéo lại bị y gạt phắt ra.

“Cô Hứa, Tôn Thị chúng tôi thật sự rất có thành ý, mong cô cho chúng tôi một cơ hội...”

“Có rất nhiều doanh nghiệp có thành ý và năng lực hơn các anh, sao tôi phải vì mấy lời của anh mà phải khó khăn nuốt cục tức của mình xuống?”

Tôn Chiêu định nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt của Hứa Dữu lại do dự.

Trần Đình mở cửa giúp hai người.

“Đợi đã!” Tôn Lâm vụt chạy qua, chặn ở cửa, do dự hồi lâu mới cắn răng: “Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi... nếu cô không cần xin lỗi thì cô muốn tôi làm gì, tôi đều làm cả có được không?”

“Đều làm cả sao?” Hứa Dữu quay đầu nhìn con ả vẫn đang đứng giữa sảnh, khó xử thấy rõ, bất ngờ lên tiếng: “Anh biết cầm súng không? Có thể sống nổi ở nơi hoang dã không nước uống lương thực được hai ngày không? Anh từng liều mạng trong mưa đạn chưa? Nếu có người cầm súng chĩa vào anh, anh dám cản đạn cho người phụ nữ của mình không?”

Tôn Lâm mù tịt lắc đầu nhưng lại nói: “Cô ta... cũng có phải bạn gái tôi đâu.”

“Vậy thì anh có tư cách gì coi thường người khác?” Hứa Dữu nói: “Tôi biết ban nãy anh nghĩ gì, anh thấy tất cả những gì tôi làm bây giờ đều là cậy thế ức hϊếp người khác đúng không? Anh nghĩ không sai, tôi đúng là vậy đấy, nhưng tôi có thế để cậy cũng là bản lĩnh của tôi.” Cô cười rồi nói trúng tim đen y: “Anh cũng có thế để cậy mới dám làm mưa làm gió đấy thôi? Nếu đã như nhau cả, tính đều thù dai cả thì đừng kỳ vọng người khác nhân từ hơn mình.”