Mùi mùi tươi ngon của canh cá trích lan đầy trong không khí, Quan Nam dọn cơm lên, nhận ra Hứa Dữu đã tựa vào sofa ngủ thϊếp đi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đang là bảy giờ mười tám phút, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác dịu dàng bình yên giản dị.
Cô đợi lâu quá nên ngủ sao? Hay là mệt quá rồi?
Anh bước tới, ngồi xổm trước sofa, ánh mắt chăm chú nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt cô. Bọn Trần Oánh cứ nói cô đẹp đến khó tả, dù anh không nói nhưng trong lòng cũng thầm công nhận. Lông mày đen môi đỏ, da trắng muốt như lòng trắng trứng sáng dậy trễ mà không nấu chín kịp, lung linh mơn mởn dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt trong phòng khách, như chỉ thổi nhẹ cũng vỡ ra.
Được phơi bày không chút che đậy rất dễ dàng trở thành cám dỗ.
Quan Nam thấy cổ họng khô khốc, anh xích tới gần hơn, chầm chậm được tay ra.
Dưới khoảng cách khoảng 5cm, Hứa Dữu bỗng nhiên mở mắt. Quan Nam hơi khựng lại, mấy giây sau mới đứng vụt dậy, mặt mũi không được tự nhiên nói: “Cơm nấu xong rồi.” Rồi quay người trốn vào bếp.
Trên bàn có một món canh với ba món mặn, canh cá trắng tuyết, sườn ram thơm lừng, ớt thái sợi đỏ phủ trên đĩa gỏi tươi non giòn giòn, khoai tây sợi được cắt thành sợi nhỏ để gọn gàng, nhìn là muốn động đũa ngay.
Hứa Dữu lại không tập trung vào những thứ này, cô hỏi Quan Nam: “Ban nãy anh định làm gì?”
Quan Nam múc canh cho cô: “Mặt của cô...”
“Có gì sao?”
“... Tôi định nắn thử.”
Hứa Dữu ậm ừ, dùng muỗng nhỏ khuấy canh trong bát, giọng mang ý cười: “Cũng thành thật đấy.”
“Tóm lại là bị cô bắt gặp rồi.”
“Nếu không bắt gặp thì sao?”
“...” Quan Nam hơi bất lực nhìn cô: “Cô không nhìn thấy thì tôi đã đạt thành ý nguyện rồi.”
“Vậy lần sau tôi vờ như không biết.”
Còn có lần sau nữa hả? Quan Nam nói: “Cô tin tưởng tôi vậy sao?”
“Nếu không tin tưởng thì anh sẽ làm gì?”
“Tôi...”
Cô nhìn anh với ánh mắt sáng quắc, Quan Nam cảm thấy mình ăn không vô nữa, anh bỏ đũa xuống, lần đầu tiên nhìn cô với ánh mắt bùng cháy không giấu giếm.
“Hứa Dữu.” Anh cẩn thận lại kiên định mà hỏi: “Cô có thích tôi không?”
“Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng, anh Quan, anh...”
Hứa Dữu còn chưa nói xong, Quan Nam đã không biết lấy đâu ra can đảm, kiên quyết sáp tới, anh giữ lấy sau đầu cô, dịu dàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đã dâng chút kinh ngạc của cô, sau đó hùng hổ dán môi lên đôi môi mềm mại kia.
Hai môi chạm nhau, cơ thể hai người không hẹn mà cùng rung lên, Hứa Dữu khẽ lùi về sau, Quan Nam lại giữ lấy, hai tay anh miết lấy mặt cô, hôn đến ngây dại.
Đồ ăn thức uống trên bàn toả ra hơi nóng, mùi thơm nức mũi, trong tình huống này lại trở thành chướng ngại không được êm ái.
Quan Nam cảm thấy cả người đều đang thiêu đốt, như gió thổi qua gò núi, như suối chảy giữa rừng, như ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, như bướm tìm tới hoa...
Tất cả đều tuyệt mỹ khó tả.
Rất lâu sau đó, anh mới miễn cưởng rời khỏi môi cô, trán hai người cạ vào nhau, anh gọi cô: “Hứa Dữu...”
Cô hiền dịu nhìn anh: “Ơi?”
Cô khẽ ngân dài âm cuối, như một que diêm, rất dễ bắt lửa tự thiêu, Quan Nam hôn lên khoé môi cô, đang định tiếp tục, điện thoại anh để trên bàn đột nhiên reo lên.
Quan Nam nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong đội gọi đến, khẽ cau mày, Hứa Dữu chống tay lên vai anh: “Anh nghe đi.”
“Điện thoại trong đội gọi tới, có thể là tình tiết vụ án, em đợi anh một lát.”
“Được.”
Quan Nam cầm điện thoại ra ban công, không được bao lâu lại bước vào, sắc mặt khẽ đông cứng: “Hứa Dữu, anh phải ra ngoài một chuyến, em có muốn đi với anh không?”
“Sao thế?”
Anh thuật lại lời trong điện thoại: “Triệu Lôi gây chuyện rồi.”
...
Quan Nam và Hứa Dữu chạy tới bệnh viện, cả bọn Tôn Khải đều đang đứng đợi ngoài phòng cấp cứu, quần áo mỗi người đều ít nhiều có dính dầu mỡ, dáng vẻ vừa thoát khỏi hiện trường tai nạn, Triệu Lôi thì đang gục đầu, tựa bên tường hút thuốc.
Ngoài họ ra còn có hai cảnh sát bên khu Đông Lí Tân Kiều phái tới, vì là đồng nghiệp nên mọi người cũng không hà khắc với nhau, đang tán dóc vài câu.
Quan Nam tới chào hỏi, thấp giọng hỏi người trong đội: “Có chuyện gì vậy?”
Những người khác muốn nói lại thôi, Tôn Khải nói: “Bạn trai mới của Hà Tiếu bị thương rồi, đang xử lý vết thương bên trong.”
Bạn trai mới? Quan Nam phải dùng ba giây để tiêu hoá thông tin này.
“Triệu Lôi làm sao?” Anh nhìn sang Triệu Lôi, y bây giờ đã úp mặt vào tường.
Tôn Khải gật đầu: “Cũng không hoàn toàn là vậy.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôn Khải tường thuật lại chi tiết sự tình. Buổi tối mọi người đòi Triệu Lôi “chơi lớn”, cố ý chọn một quán Nhật cao cấp được mệnh danh là “tiệm đồ tể” để ăn đồ Nhật. Triệu Lôi cứ như gặp phải cú sốc gì, không chỉ nhiệt liệt đồng ý mà còn cố ý chọn món đắt nhất trong tiệm, ai khuyên cũng không được. Vốn đang rất hoà thuận, ai ngờ ăn được nửa thì Hà Tiếu với người đàn ông kia bước vào, cảm xúc của Triệu Lôi dần bất thường.
Hà Tiếu cứ dùng dáng vẻ công chúa hất hàm sai khiến Triệu Lôi, trước mặt người đàn ông đó lại cực kỳ ân cần, nhìn gã như nhìn đức chúa trời. Hai người họ ve vãn trắng trợn, lúc đang nói chuyện thì gã đàn ông hỏi tới bạn trai trước kia của Hà Tiếu, cô ta nói một câu: “Cái thứ cặn bã đó không nhắc cũng rồi.” Cuối cùng cũng chọc tức được Triệu Lôi một trăm phần trăm.
Y cầm lấy chai rượu trên bàn ném về phía hai người, vốn chỉ ném cảnh cáo dưới chân hai người, không ngờ Hà Tiếu lại đứng vọt dậy, ra sức mắng nhiếc Triệu Lôi, gã đàn ông hiểu ra quan hệ giữa hai người họ, bắt đầu sỉ nhục Triệu Lôi, Triệu Lôi tức tối liền động tay động chân.
Quan Nam hỏi: “Triệu Lôi ra tay trước sao?”
Tôn Khải: “... Coi như là vậy.”
Quan Nam hỏi: “Vậy bị thương có nặng không?”
Tôn Khải: “Chưa rõ nữa, lúc đó anh Lôi đấm cho một đấm gã đã ôm mũi khuỵ xuống rồi, gào thét bảo là gãy mũi rồi, máu mũi chảy ròng ròng.
Quan Nam: “Sao người Triệu Lôi ướt nhẹp thế?”
Tôn Khải: “Trong lúc hỗn loạn họ lấy chai rượu nện anh Lôi.”
“Ai báo cảnh sát?”
“Hà Tiếu! Má nó đúng là “chơi” nhầm chó...” Nhậm Đại Vũ tức tối cắn răng, anh thấy Triệu Lôi nhìn sang mới không nói ra câu khó nghe hơn.
Nghe Tôn Khải nói xong, Quan Nam mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ra tay đã là sai, Triệu Lôi là cảnh sát thì sai càng thêm sai. Bây giờ còn làm kinh động đến Đồn Công an, dù gã kia bị thương có không nặng, không coi là vết thương nhẹ được nữa thì nếu gã ta một mực truy cứu, Triệu Lôi lại không khỏi gánh một phần cảnh cáo, thậm chí ảnh hưởng về sau còn ác liệt hơn.
Cả đám người đang đăm chiêu suy nghĩ, Hà Tiếu hùng hổ bước ra từ phòng cấp cứu, cô ta đứng trước mặt Triệu Lôi, nghiêm mặt mắng nhiếc: “Ngon đấy Triệu Lôi, mấy ngày không gặp anh giỏi rồi chứ gì? Tôi nói cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu, chúng tôi đã yêu cầu nghiệm thương rồi, đợi có báo cáo kết quả, ảnh đợi mà ngồi tù đi.”
Đối mặt với sự trách móc của Hà Tiếu, Triệu Lôi từ đầu tới cuối không nói câu nào, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ nhàn hạ, còn không thèm liếc nhìn Hà Tiếu.
Thái độ hời hợt của anh càng khiến Hà Tiếu sôi gan hơn, cô ta chỉ vào đầu Triệu Lôi, vừa định mắng tiếp đã bị Nhậm Đại Vũ cản lại.
“Cô đủ rồi đấy, Hà Tiếu, có nhất thiết phải bám lấy không tha như thế này không? Lúc trước Triệu Lôi đối xử với cô thế nào mọi người đều rõ cả, bây giờ vì một chút chuyện như thế này mà cô muốn huỷ đi cậu ấy hay còn sao?”
“Anh ta đối xử với tôi như thế nào trong lòng tôi rất rõ, không cần anh nhắc!” Mặt Hà Tiếu ửng đỏ, cô ả ngừng mấy giây đột nhiên cười hừm: “Hà, chuyện nhỏ sao? Nói vậy là các người muốn lấy chuyện công là việc tư, bao che cho anh ta?”
Cô ta khinh rẻ quét mắt nhìn tất cả những người có mặt, cuối cùng ngừng lại trên người Quan Nam, thách thức hỏi: “Đúng không, đội trưởng Quan?”
“Bà mẹ nó...”
Nhậm Đại Vũ tức tới chửi cha mắng mẹ, bị Quan Nam cản lại, anh bình tĩnh nói với Hà Tiếu: “Nếu cô nghi ngờ tính công minh có thể giám thúc chúng tôi, cảm thấy không đủ còn có thể đi báo cáo lên trên nhưng để tôi nhắc nhở cô, nếu như cố ý vu khống, hậu quả sẽ nghiêm trọng không kém.”
Ánh mắt Quan Nam quá trấn tĩnh sắc bén, Hà Tiếu có chút sợ hãi từ sâu đáy lòng, trán cô ta rỉ mồ hôi, khí cuồng nộ ban nãy đã tiêu đi hơn nữa. Cô ta đơ mặt hừm nhẹ, nghe thấy trong phòng cấp cứu có người gọi, bèn ném lại một câu: “Chúng tôi sẽ nhờ luật sư tới nói chuyện.” Rồi quay người đi vào.
Quan Nam cùng bước vào theo với hai cảnh sát đồn Tân Kiều.
Bác sĩ giải thích nói vết thương là do cánh mũi chịu tổn thương dẫn đến xương sống mũi hơi có hư tổn nhẹ, hiện giờ đã ngừng chảy máu, nghỉ ngơi một lúc là có thể về.
Có nghĩa là vết thương không nghiêm trọng, mọi người đều hiểu cả.
Gã đàn ông đang tựa bên giường ngẩng đầu rêи ɾỉ, vừa nghe thấy suýt giật bắn dậy, chưa đợi Quan Nam mở miệng đã kêu oan, gào thét đòi Triệu Lôi phải “chịu sự trừng trị của pháp luật”. Hai cảnh sát của đồn Tân Kiều nghe mà cau mày, đứng bên giường ghi lời khai cho gã ta với Hà Tiếu.
Sự chú ý của Quan Nam lại tập trung vào một người đàn ông đứng ngang với bác sĩ, gã mặc một bộ kimono nam trắng ngà, vóc người cao lớn, mắt to mày rậm, thấy Quan Nam nhìn mình cũng ung dung nhìn lại anh, ánh mắt sáng rực không chút tránh né.
Quan Nam thầm chấn động, người này trông thật giống... tên bào chế ma tuý kia!
Không, không phải giống, rõ chính là hắn!
Vào nghề nhiều năm, Quan Nam không tin mình nhận nhầm.
Nhưng ánh mắt lại không tìm tàng động cơ gϊếŧ người như gã kia, người này mặt mũi nhẹ nhàng như lúc nào cũng nở nụ cười, mà tay của gã... ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, tuyệt đối không phải kiểu thường xuyên tiếp xúc với thành phần cấm.
Quan Nam dò hỏi: “Anh là?”
Người đàn ông nói: “Xin chào, tôi là Lý Quảng Xuyên, chủ của Thạch Tố Thất.”
Thạch Tố Thất chính là quán Nhật mà đám Triệu Lôi ban nãy tới ăn.
Quan Nam hỏi: “Chúng ta có gặp nhau trước kia chưa?”
Lý Quảng Xuyên: “Chắc là không, chỉ cần là khách từng tới Thạch Tố Thất, tôi gặp một lần là đều sẽ có ấn tượng.”
Quan Nam: “Không phải ở Thạch Tố Thất.”
Lý Quảng Xuyên: “Vậy thì là đầu?”
Quan Nam: “Hãng đấu giá Duệ Dực.”
Lý Quảng Xuyên: “Ồ, năm ngoái tôi có tới một lần.”
Quan nam: “Tháng Ba năm nay ấy.”
Lý Quảng Xuyên bật cười: “Tôi có thể xác định là anh nhận nhầm người rồi, từ tháng Mười Hai năm ngoái cho đến tuần trước tôi vẫn luôn ở Nhật, không thể đi vào tháng Ba.”
Quan Nam thấy sắc mặt gã tự nhiên, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, cũng thuận theo cười: “Cũng có thể vậy.”
Ghi xong lời khai, người đàn ông lại không chịu cho hai người cảnh sát rời đi, nằng nặc đòi họ bắt Triệu Lôi lại, gào thét bảo mình có người quen ở Uỷ ban thành phố Gia Lăng, rất dễ dàng đuổi việc được vài người.
Tiếng kêu gào của gã quá lớn, bọn người Tôn Khải vì thế mà cũng đều nổi điên xông vào.
Lý Quảng Xuyên nén khinh bỉ, nhã nhặn khuyên gã đàn ông: “Quý khách, Thạch Tố Thất chúng tôi có lấp camera cực nét, lúc đó đã ghi lại rất rõ chuyện xảy ra, tuy anh Triệu đã làm anh bị thương nhưng anh chị cũng ném chai rượu vào anh ấy.”
Gã đàn ông giãy nãy đứng bật dậy, đưa tay chỉ thẳng vào đầu mũi Lý Quảng Xuyên: “Hơ, đm tôi hỏi anh ý gì đấy? Ở đây có chuyện của anh không?”
Lý Quảng Xuyên khẽ dời tay gã đi, giọng điệu bình thản: “Tôi chỉ là có sao nói vậy thôi.”
“Má nó không muốn làm ăn nữa đúng không?” Gã đàn ông chỉ vào cánh mũi của mình: “Nhìn thấy chưa? Gãy xương rồi, cảnh sát đánh người! Tao muốn đẩy nó vào tù đấy thì làm sao.”
Lý Quảng Xuyên cười: “Anh còn có thể bật dậy, chứng tỏ thật sự không nghiêm trọng.”
“Má mày...”
“Quảng.”
Hứa Dữu mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Lý Quảng Xuyên nhìn Hứa Dữu, thoáng ngạc nhiên, nét mặt lại lập tức hết sức cung kính cười: “Cô Hứa.”
Gã đàn ông một giây trước còn hống hách không coi ai ra gì, lập tức lại ngậm câm như trái cà bị dập sương, hồi lâu mới hèn hạ mở miệng: “Cô... cô Hứa.”