--------Chap 35: Hơi ấm--------
Ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ mặt trăng. Bầu trời hôm nay vắng sao. Từ trên trời cao từng hạt tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Nhẹ nhàng, tinh khiết nhưng sẽ tan chảy khi vừa đáp xuất mặt đất. Vẻ đẹp ngắn ngủi nhưng khiến nhiều người say mê. Đây là đợt tuyết đầu mùa báo hiệu cho mua đông sắp đến trên thành phố Magnolia. Natsu cảm thấy người đang lim dim trong lòng mình run nhẹ vì lạnh. Cậu kéo khăn quoàng từ cổ quoàng qua cho Lucy. Cô như cảm nhận được hơi ấm từ Natsu nên co người lại hưởng thụ hơi ấm từ chiếc khăn và của Natsu. Natsu bước đi nhanh hơn. Hướng về phía ngôi nhà của Lucy.
Bước vào nhà, Natsu nhanh chóng đặt Lucy lên giường. Lấy chắn đắp cho cô. Tay chân cậu cứ lóng nhóng vì chưa từng biết cách chăm sóc cho ai. Lucy là người đầu tiên khiến cậu có cảm giác muốn bảo vệ. Chỉnh lại chăn cho ngay ngắn. Natsu vừa ngước lên thì thấy đôi mắt nâu tròn xoe long lanh của Lucy đang nhìn chằm chằm mình.
Natsu: Cậu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu không Lucy?
Lucy lắc đầu. Đôi môi xinh xắn nở nụ cười. Tay níu áo Natsu.
Lucy: *chớp chớp mắt* Nè! Natsu! Cậu nói là về nhà sẽ nói mà đúng không?
Natsu đương nhiên hiểu ý của Lucy nhưng cậu vẫn cố gắng giả ngu. Cậu không muốn nói khi Lucy đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ này. Đợi Lucy tỉnh rượu cậu sẽ nói.
Natsu: *vỗ nhẹ đầu Lucy* Đi ngủ đi.
Lucy lộ rõ vẻ mặt bất mãn. Nhân lúc Natsu không phòng bị. Cô nắm tay Natsu kéo xuống. Natsu bị kéo bất ngờ nên ngã nhào lên người Lucy. May mà cậu phản xạ nhanh chống tay xuống giường giữ thăng bằng trước khi đè lên Lucy. Tư thế lúc nào cua cả hay đang rất mờ ám. Lucy năm dưới, Natsu nằm trên.
Natsu: *khẽ gắt* Cậu làm gì thế Lucy?
Lucy không để tâm đến những gì Natsu nói.
Lucy: *khẽ gọi* Natsu.
Natsu: Gì thế?
Lucy: Natsu… natsu… natsu…
Lucy cứ gọi tên Natsu liên tục. Bỗng nhiên Natsu giật mình. Tên của cậu phát ra từ miệng Lucy nghe sao quen thuộc quá. Y như… trước kia. Lúc Lucy còn những ý ức về cậu. Tai cậu nghe nhầm sao? Hay cậu bị ảo tưởng? Người Natsu run lên. Cảm giác lo lắng ập đến nhưng có gì đó gọi là hi vọng đang lớn đần trong cậu.
Natsu: Lucy…?
Nước mắt bắt đầu chạy từ khóa mi của Lucy. Natsu giật mình.
Natsu: *lo lắng* Lucy! Sao vậy? Nín đi mà!
Lucy nhìn Natsu. Đưa một tay lên chạm và má cậu. Rồi lại đi chuyển. Từng ngón tay của Lucy lướt qua mắt, qua sóng mũi, qua hàng chân mày đang cau nhẹ, qua lông mi, qua vần trán cao. Lucy sờ hết khuôn mắt Natsu khiến má cậu suất hiện hai vệt hồng. Natu chộp bàn tay đang nghịch ngợm mặt cậu của Lucy. Nếu để cô tiếp tục thì thật sự cậu… khó mà kiềm chế được. Sẽ ôm chật Lucy vào lòng mất.
Natsu: *nhìn Lucy* Cậu sao vậy Lucy?
Lucy: *mỉm cười nhưng nước mắt vẫn rơi* Natsu! Natsu! Tớ muốn gọi cái tên ấy mãi. Tợ sợ… rất sợ một ngày nào đó tớ không còn nhớ nó nữa. Tớ muốn khắc sâu gương mặt của cậu vào trong tim. Tớ thật sự lo sợ một ngày nào đó tớ lại quên mất người tên là Natsu. Tớ sợ tớ sẽ lại nhìn cậu với ánh mắt xa lạ. Tớ sợ sẽ không còn nhớ những ý ức vui vẻ của chúng ta. Tớ sợ sẽ không còn được gọi tên cậu nữa… Natsu…
Nước mắt Lucy dàn dụa nhưng trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Mắt Natsu mở to, tai cậu ù ù. Những gì cậu nghe nãy giờ là thật. Lucy đã… nhớ ra cậu. Niềm hạnh phúc như vỡ òa trong lòng Natsu. Không ngần ngại cậu ôm chặt Lucy vào lòng. Siết thật chặt.
Lucy: *cười* Natsu! Tớ không chạy mất đâu. Đừng ôm chặt thế chứ.
Natsu: Lucy! Cậu nhớ lại rồi!
Lucy: Uhm… xin lỗi và cảm ơn… Natsu…
Natsu: *cười tươi* Vậy hôm nay cho tớ ngủ lại đây nhé! Hì hì.
Lucy: Ớ! Không nhân cơ hôi thế chứ!
Natsu: Tớ đã tốn công bế cậu về rồi! Cậu nặng chết được. Vai tớ mỏi hết rồi đây nè.
Lucy: *tức* Dám nói tớ nặng á.
Cô nhéo Natsu một cái. Cậu la í ới nhưng thật sự chẳng đau chút nào. Natsu chui vào mềm của Lucy. Kéo cô sát lại và ôm chặt.
Natsu: Ngủ thôi!
Lucy: Ôm chắt thế sao tớ ngủ được! =_=
Tuy miệng nói thế nhưng Lucy vẫn nằm im cho Natsu ôm. Natsu thϊếp đi nhanh chóng với vẻ mặt không giấu được niềm hạnh phúc. Lucy ngắm nhìn gương mặt có chút nét trẻ con của Natsu đang say ngủ. Đặt một nụ hôn nhẹ lên má Natsu. Lucy dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đối với cả hai người, đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc.
--------Con đường ra khỏi Magnolia--------
Cùng lúc đó, trên con đường mòn ra khỏi thành phố Magnolia. Mái tóc đỏ tung bay trong gió. Erza đúng nhìn theo bòng Jella đang khuất xa gần và biến mất trong màn đêm. Cô biết hôm nay anh sẽ đi. Cô muốn ra tiễn nhưng sợ khi ở gần anh, sợ nhìn vào mắt anh cô sẽ ngăn anh lại. Xin anh đừng đi. Nên giờ đây, chỉ biết đứng từ xa nhìn.
Jella quay người lại. Nhìn chấm đỏ thoát ẩn thoát hiện trong đêm. Lòng mang nỗi buồng man mát. Gặp lại rồi chia tay. Cái vòng lẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại. Nó khiến cả hai đều đau, đều buồn. Nhưng không ai can đảm nói lời kết thúc. Anh muốn Erza quên anh đi. Nhưng lại cảm giác sợ hãi khi điều đó xảy ra. Đúng là mâu thuẫn! Jellal cảm thấy mình đúng là một thằng hèn nhát. Anh cảm thấy may mắn vì Erza chỉ đừng từ xa nhìn vì nếu cô ở gần có thể anh sẽ từ bỏ tất cả mà ở lại. Ở lại bên cô.
Lắc nhẹ đầu. Jellal cố gắng khiến lí trí chiến thắng tình cảm. Ở bên một tên tội nhân như anh… Erza sẽ chỉ cảm thấy đau khổ. Scarlet… màu đỏ huy hoàng, rực rỡ. Cô xứng đáng được đứng dưới ánh sáng. Còn anh thì chỉ thích hợp với bóng tối. Ánh sáng và bóng tối thì không thể nào ở cạnh nhau được. Jellal quay người bước đi. Từng bước từng bước nặng nề.
Từ xa, bóng lưng anh sao dỗi cô đơn. Erza chùi những giọt nước mắt chưa kịp rơi, chỉ mới đọng lại trên khóe mi. Ánh mắt khiên cường nhìn về phía Jellal đã xuất xa.
Erza: Jellal! Em sẽ chờ anh. Hãy trở lại.
--------End chap 35--------