--------Chap 25: Ký ức --------
Natsu: *thành khẩn* Hãy chỉ tôi cách cứu Lucy. Tôi sẽ làm bất cứ giá nào để Lucy sống lại.
Gương mặt Layla khi nghe đến đây rất buồn. Ánh mắt ánh lên tia đau đớn.
Layla: *giọng buồn* Cho dù có chịu nhiều đau khổ như thế nào cậu cũng sẽ cứu Lucy chứ?
Natsu: *gật đầu* Tôi chắc chắn.
Layla: Hãy cho Lucy uống… máu của cậu. Máu của một Dragon Saylor có sức mạnh hồi phục cho một pháp sư tinh linh nếu… dragon saylor đó có một cảm xúc mạnh mẽ với Lucy. Và người đó chính là cậu.
Natsu: *cười vui vẻ* Vậy thì dễ thôi. =)) Tôi cứ tưởng chuyện gì ghê gớm lắm.
Layla nhìn Natsu vui vẻ như vậy lòng càng nặng. Cô biết cậu trai này rất yêu quí con gái của cô. Nhưng… sau việc này… cậu ta sẽ bị tổn thương...
Layla: *khẽ lắc đầu* Không phải chỉ là một chút. Ta không biết phải uống bao nhiều Lucy mới tỉnh lại. Và nếu có tỉnh lại thì…
Natsu: Không sao. Tôi có đủ máu khiến Lucy no bụng mà. *cười tươi*
Layla: *nhắm mắt, lấy hết sức nói ra* Nếu Lucy tỉnh lại thì con gái ta sẽ mất hết kí ức về người đã cho máu nó. Tức là cậu đấy Natsu.
Nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt của Natsu. Lucy… sẽ mất tất cả ký ức về cậu. Cô ấy sẽ quên hết những kỷ niệm đẹp đẽ đó. Cả người Natsu ru rẩy. Trái tim cậu đau thắt. Nhưng… mạng sống của Lucy quan trọng hơn bất cứ điều gì. Cậu thật sự muốn nhìn thấy lại khuôn mặt tràn đầy sức sống đó của cô. Được nghe cô gọi tên cậu… Nhưng… Lucy sẽ không còn nhớ gì về cậu nữa sao?
Natsu: *giọng run rẩy* Vậy còn ký ức về những người khác?
Layla: Lucy vẫn sẽ nhớ. Chỉ những điều liên quan đến cậu sẽ biến mất.
Natsu cố gắng đứng vững. Luôn tự nhủ rằng mình sẽ không sao. Lucy sống lại là điều mình mong muốn nhất.
Natsu: *cố nặn ra một nụ cười* Không sao. Lucy không bị mất trí nhớ là được.
Layla nhìn Natsu mà lòng quặn đau. Với trách nhiệm của một người mẹ Layla nên mừng vì con gái mình sẽ được cứu và đã có một người sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ nó. Nhưng… liệu nó có buồn không khi quên đi người con trai này.
Thân thể Layla ngày một mờ ảo. Thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian. Layla cười buồn. Cuối cùng đã đến lúc rồi sao. Dù gì cô cũng chỉ là một linh hồn còn vương vấn mấy chục năm nay vì lo cho sự an nguy con gái mình nhưng giờ đã có một người thay cô bảo vệ nó. Layla có thể yên lòng nhắm mắt.
Layla: *nhìn Lucy* Lucy! Hãy nhớ rằng mẹ mãi mãi yêu con. * quay qua Natsu, cười thật nhẹ* Natsu! Cảm ơn cậu vì tất cả và xin… lỗi…
Layla biến mất… chỉ để lại những hạt bụi nhỏ hòa mình vào không khí và tan biến.
Natsu: *thì thầm* Lucy cũng rất yêu cô Layla.
Natsu đi về phía Lucy đang bị quấn lấy bới những dây leo chằn chịt. Cậu muốn đi đến bên Lucy thật nhanh nhưng sao đôi chân cậu lại nặng trịch khiến từng bước chân trở nên khó khăn, chậm chạp. Natsu đang sợ. Cậu rất sợ Lucy sẽ quên cậu. Chỉ quên mình cậu. Nhưng lại càng sợ Lucy sẽ mãi mãi nằm đó. Không bao giờ mở mắt. Đứng bên cạnh Lucy, Natsu lấy tay cầm chặt những dây leo đó. Ngọn lửa đỏ rực bùng lên khiến tất cả dây leo cháy rụi nhưng không có ngọn lửa nào dụng đến Lucy sát đó. Mất vật ngân đỡ, cả người Lucy đổ sập xuống nhưng Natsu đã nhanh tay bắt lấy. Cậu ngồi xuống và gối đầu Lucy lên đùi mình. Lấy tay khẽ vén những sợi tóc mai vương trên gương mặt xinh xắn kia. Một tay đỡ đầu Lucy, một tay Natsu đưa lên miệng cắn thật mạnh. Cậu cắn ngay cổ tay, nơi tập trung nhiều mạch. Máu - đỏ chót tuông ra. Nước mắt Natsu chảy ra, không phải vì… đau. Cậu biết chỉ cần cho Lucy uống máu mình là cô ấy sẽ tỉnh lại nhưng giây phút dòng máu nóng nổi ấy tuông vào khoan miệng nhỏ kia cũng là lúc sự hiện diện của cậu sẽ bóc hơi hoàn toàn hỏi ký ức của Lucy. Lấy miệng mình hút lấy chính máu mình. Natsu cuối xuống đưa máu vào miệng Lucy bằng nụ hôn đầy sự đau đớn. Một lần. Hai lần. Ba lần. Bốn lần. Không biết lập lại động tác đó bao lâu. Natsu thấy trước mắt mình dần tối lại. Cậu đã ngất do mất quá nhiều máu.
--------Bên ngoài--------
Dù đây là linh hồn nhưng cũng có sự liên kết với thể xác. Lúc này mọi người bên ngoài đang hoảng hồn vì thấy Natsu không ngừng “truyền” máu cho Lucy. Sau một thời gian rất lâu vẫn không thấy Natsu có dấu hiệu ngừng nên Porlysia đành phải kéo linh hồn cậu ra ngay lập tức để tránh việc thêm một người nữa ra đi vì… mất máu quá nhiều.
Natsu tỉnh dậy. Thấy trước mắt mình là Lucy đang nằm trên giường bệnh. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền chưa mở. Cảm thấy đau ở cổ tay. Cậu nhìn lại mới thấy cổ tay mình quấn băng trắng. Dần nhớ lại mọi việc. Natsu định đưa tay nên cắn lấy cổ tay còn lại để truyền máu cho Lucy típ.
Porlysia: *nói to* Dừng lại. *cau mày* Cậu muốn chết à?
Natsu: Lucy vẫn chưa tỉnh. Cô ấy cần thêm máu của tôi.
Porlysia: *khẽ thở dài* Cô ấy đã tỉnh rồi.
Natsu: *bất ngờ* Hả? Khi nào vậy?
Porlysia: Không hẳn là tỉnh dậy hoàn toàn nhưng đã có những cử động nhẹ. Giờ cô ấy chỉ đang hồi phục. Không lâu sau sẽ tỉnh.
Natsu: *thở phào nhẹ nhõm* Vậy là tốt rồi. ^^
Porlysia: Cậu đã bất tỉnh 3 ngày rồi đó. Lo ăn chút gì đi.
Natsu giật mình. Cậu nghĩ là mình chỉ mới ngắm mắt một chút thôi mà. Sao lại đến 3 ngày. Bụng réo ọt ọt. Natsu bay lại phía bép củi đang cháy phừng phực. Cậu chén hết đống lửa trong đó. Đang ăn thì Natsu thấy Lucy đang ngồi dậy. Cậu lập tức bay đến ôm chầm lấy cô.
Natsu: *cười hạnh phúc* Cậu tỉnh rồi Lucy. Tớ rất lo cho cậu đấy.
Hơi ấm tỏa ra từ người Lucy khiến Natsu cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Đó là minh chứng cho việc Lucy còn ở đây.
Bằng giọng điệu khách sáo, cử chỉ xa lạ. Lucy khẽ đẩy Natsu ra. Ánh mắt thoáng nét ngại ngùng như lần đầu cậu gặp Lucy ở cảng.
Lucy: *cười ngại ngùng* Xin lỗi. Cho tôi hỏi cậu là ai vậy? Có thể chỉ đường cho tôi về hội Fairy Tail không? Tôi không nhớ rõ mọi việc cho lắm.
Natsu lặng người đi trước những lời đó. Quá vui sướиɠ khi thấy Lucy tỉnh lại mà cậu đã quên mất một điều rằng… Lucy hoàn toàn không biết cậu là ai. Natsu cố gắng nén nỗi chua chát, đau đớn trong lòng. Cậu cố nặn ra một nụ cười thật tươi. Nụ cười bằng tất cả nghị lực của cậu.
Natsu: *cười* Chào cậu! Tớ tên là Natsu. Một thành viên của Fairy Tail.
--------End chap 25--------