--------Chap 19: Nhớ lại --------
Natsu chưa bao giờ thấy tồi tệ như lúc này. Cảm giác đau đớn của vết thương mà Lucy gây ra còn không bằng nỗi đau trái tim cậu. Natsu và Loki khẽ ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt nối tiếp nhau tuông rơi của Lucy.
Natsu: Loki! Lucy bị gì thế?
Loki: =-=... tôi cũng đâu biết
Natsu: Lucy tấn công chúng ta nhưng… sao cô ấy lại khóc.
Loki không biết trả lời sao. Nhưng cậu nghĩ ở đây có điều gì không ổn. Hành động đó, biểu cảm lạnh lùng đó không phải là của Lucy mà cậu biết. Cô ấy dính ma thuật điều khiển sao? Nhưng… ma pháp đó chỉ ảnh hưởng đến người tâm lý không ổn định hoặc tuyệt vọng. Lucy có ý chí và tinh thần rất kiên cường sao lại bị vậy. Vả lại… Lucy đã khóc tức cô ấy không muốn chuyện này xảy ra. Phải làm gì đó khiến Lucy trở lại bình thường. Loki cố bình tĩnh suy nghĩ tất cả mọi chuyện cho thông suốt. Trái lại với Loki thì Natsu chả sử dụng cái đầu của cậu ta mà cứ cố tiếp cận Lucy vừa né các đòn tấn công của cô.
Natsu: *hét to* Lucy!!! Tỉnh lại đi!!! Tớ là Natsu đây! LUCY!!!
Từng nhát chém dứt khoát và nhanh của Lucy cứ vung xuống. Không có dấu hiệu nào ngừng lại. Natsu đau. Không phải thể xác mà về tinh thần. Ai lại có thể cảm thấy bình thường khi người quan trọng của mình muốn gϊếŧ mình.
Natsu: Cậu có cách gì không Loki?
Loki: Giờ tôi cũng không chắc. Nhưng để tránh nguy hiểm chúng ta phải cướp lấy con dao trên tay Lucy trước.
Loki nhanh chóng chạy ra sau Lucy. Dùng hết sức khóa 2 tay cô lại.
Loki: Natsu! Nhanh lên!
Natsu nhanh chóng chặt mạnh vào cổ tay Lucy khiến con dao trong tay cô rơi ra. Loki liền đá ngay ra xa và cậu buông Lucy ra. Do Loki dùng lực hơi mạnh nên có vết hằn đỏ trên 2 tay Lucy.
Natsu: *cáu* Cậu làm gì mạnh tay vậy Loki.
Loki: *toát mồ hôi* Lucy lúc này mạnh hơn cậu nghĩ đấy Natsu.
Không có vũ khí, Lucy vẫn không dừng lại. Cô tiếp túc dùng tay không tấn công Natsu và Loki. Cứ như không gϊếŧ được cà 2 thì cô sẽ không dừng lại. Natsu thấy khó chịu. Cậu đi đến ôm chầm lấy Lucy. Ôm thật chặt. Hành động của Lucy chợt khựng lại. Nhưng chỉ trong tích tắc từng cú đấm mạnh lại tiếp tục đấm vào lưng Natsu. Natsu vẫn lì lợm không buông. Loki nhanh chóng nhìn thấy được khoảng khắc lúc Lucy chợt khựng lại khi Natsu ôm.
Loki: Natsu! Hãy làm điều gì mà cậu và Lucy nhớ nhất. Điều gì đó ấn tượng sâu với hai người. Nó có thể làm Lucy nhớ lại.
Điều gì đó khiến cả hai nhớ nhất? Không suy nghĩ điều. Natsu cuối đầu xuống hôn lên môi Lucy. Hành động đó khiến Loki đơ ra. Lucy đã dừng lại. Suy nghĩ của cô lúc này: “Hơi ấm này… cảm giác rất quen thuộc… cậu ta là ai?”
Thấy việc làm của mình có hiệu quả. Natsu hôn sâu hơn. Cậu mơn trớn đôi môi của Lucy. Cô không đáp lại nhưng không kháng cự. Lưỡi cậu từ từ tiến sâu vào rồi quấn lấy lưỡi của Lucy. Có những việc có thể trí não không nhớ nhưng cơ thể lại nhớ. Lucy từ từ đã có chút phản ứng lại. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp. Natsu cũng không phải là người có kinh nhiệm trong việc này. Đây cũng chỉ là lần thứ 2 của cậu. Tay Lucy không biết từ lúc nào đã vịnh nhẹ lên vai cậu. Mắt cô đã nhắm lại. Chầm chậm đáp trả Natsu. Cậu cũng như quên mất mình đang ở trong tình cảnh nào mà cứ quấn chặt lấy môi Lucy. Cứ theo bản năng một thằng con trai mà làm. Lưỡi Natsu từ từ khám phá hết các ngóc ngách trong miệng của Lucy. Môi của Lucy như có sức quyến rũ khiến cậu không muốn rời. Cả người Lucy như mất hết sức lực, tựa hẳn vào Natsu. Cả hai hôn mà chả để ý đến bạn Loki tội nghiệp đang ôm trái tim rỉ máu đứng cạnh. Quá sức chịu đựng. Loki buộc phải lên tiếng cắt ngang màn nóng bỏng của cả hai.
Loki: *cố bình tĩnh* Natsu! Tôi nghĩ là được rồi đó.
Natsu sực nhớ lại tình hình bây giờ. Lưu luyến buông đôi môi Lucy ra. Đôi mắt to tròn long lanh ngân ngấn nước của Lucy mở ra nhìn cậu. Đôi mắt cô đã có hồn hơn trước. Natsu cười cười ngại ngùng nhìn Loki tỏ ý xin lỗi.
Natsu: *cười* Lucy! Nhớ ra tớ chưa? N-A-T-S-U đây!
Lucy: Na… natsu...natsu
Lặp đi lặp lại vài lần cái tên Natsu. Nhưng Lucy vẫn chưa nhớ ra cậu là ai. Natsu bực mình. Cuôi xuống cắn nhẹ lên môi Lucy.
Natsu: Nè! Nhớ chưa?
Lucy: *hét lên* NATSU!
Lucy sau khi kêu to tên Natsu thì chỉ cuối gằm mặt xuống không nói gì. Natsu thấy vậy thì nghĩ là Lucy vẫn chưa nhớ ra thì định cuối xuống hôn nữa (tg: *toát mồ hôi*) Nhưng kì này Lucy quay mặt tránh. Loki đứng cạnh đang tức sôi máu. Do tên ngốc Natsu đứng cao hơn Lucy nên không nhìn được. Chứ từ chỗ Loki anh có thể thấy rõ gương mặt đỏ như trái chà chua của Lucy sau khi cô hét tên Natsu. Nội tâm của Loki đang gào thét: “Lucy nhớ lại rồi! Cậu đừng lại được rồi đó Natsu.” Nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nặn ra nụ cười.
Loki: Natsu! Bây giờ ổn rồi. Lucy đã bình thường rồi.
Natsu: *khó hiểu* Sao vẫn thấy cô ấy là lạ thế nào ấy.
Loki: Không sao đâu. - suy nghĩ thật “Không lạ được mới lạ ấy!”
Natsu: *nhìn Lucy, cười vui vẻ* Cậu nhớ lại rồi à Lucy? ^^
Lucy: Uhm
Natsu: Tốt quá rồi!
Natsu ôm chầm lấy Lucy mà không dể ý đến gương mặt như đỏ bừng của Lucy. Trái tim yếu ớt của cô không thể chịu nổi nhiều đòn tấn công liên tiếp vậy được. Loki kế bên vạch đen đầy mặt.
Lucy: Natsu… được rồi bỏ tớ ra đi… >//////