Chương 37: Chap 36: Trao cho anh cả mạng sống

Natsu và Lucy đã trở về, Erza đã điên tiết lên vì nghĩ rằng cô đã tẩu thoát, thấy cô quay trở lại, Erza trong lòng mừng thầm vì khỏi cất công tìm cô lần nữa.

Natsu vì phá hủy không gian kín giữa hiện tại và quá khứ nên anh đã kiệt sức, không chỉ có vậy, người anh còn nóng rực như bị lửa thiêu đốt, rất khó chịu.

Lucy nhìn anh đau lòng, hãy gắng gượng lên Natsu, chờ em thêm một chút nữa thôi, em sẽ giải thoát cho anh khỏi cơn đau đớn đó.

Lucy đứng đối diện trước mặt Erza, phải mau kết thúc trận chiến này thôi. Trận chiến lại diễn ra, nó kéo dài, mà Natsu thì gần như không thể trụ nổi nữa, anh sắp bị ngọn lửa thiêu đốt rồi.

Erza lấy từ trong lớp áo giáp mảnh ngọc cuối cùng, cô đung đưa nó.

- Nếu đánh bại được ta thì ngươi sẽ có được nó, quyết chiến đi.

Bắt buộc phải làm vậy sao, cô không muốn!

- Nếu cô không muốn thì để ta làm cho nhé.

Minerva từ đâu bay tới, cô vung móng vuốt sắc nhọn về phía Erza. Cô không kịp đề phòng

Bộ móng vuốt của cô không xuyên thủng qua lớp áo giáp của Erza, nhưng lại xuyên qua người của Lucy.

- Tại sao, lại đỡ giúp ta? - Erza kinh ngạc, máu của Lucy bắn vào mặt cô lúc nào không hay.

Rồi một thứ ánh sáng vàng hất Minerva ra xa. Sting đứng từ xa, anh thở dốc, anh đã quá mất sức rồi, nhưng có mối thù anh phải trả, trả đủ với Minerva.

Minerva định bụng rằng tất cả mọi người đều đã kiệt sức rồi mới ra tay, nhưng cô lại quá nôn nóng. Sting đứng đối diện cô.

- Cô chẳng qua là có một kết giới phòng vệ cứng cáp, nhưng nếu tôi ở gần cô như thế này, cô chết chắc rồi. - Sting cúi người xuống, liếc nhìn Minerva bằng ánh mắt sắc lẻm.

- Không, em chỉ vì muốn ở bên anh thôi-Minerva nài nỉ Sting, anh nắm được cái thóp của cô, hi vọng còn được anh tha cho cái mạng này.

- Quá trễ rồi, cô phải trả giá

---

Khi Erza vẫn còn ngơ ngác nhìn Lucy, máu từ bụng Lucy rỉ ra, chảy loang xuống đất, ướt đẫm cả đám cỏ xanh. Lucy quay lại đối diện với Erza

- Tôi hỏi cô một chuyện, cô hận tôi vì đã cùng Sting gϊếŧ chết chị cô?

Erza lấy lại vẻ mặt của mình.

- Đúng vậy, tôi muốn cô phải chết.

- Thật sao, vậy tôi có ý này hay hơn.

Erza nhìn Lucy, cô muốn giở trò gì?

- Tôi sẽ cho cô gϊếŧ tôi, và cô cũng phải đưa tôi mảnh ngọc đó.

Erza vung kiếm lên, cô dứt khoát.

- Ngươi bị điên à? - Bàn tay cô run run, cô đang sợ hãi điều gì.

Lucy đi tới, cô cầm mũi kiếm của Erza, sau đó đâm sâu vào vết thương của mình. Lucy cắn răng. Không sao đâu, anh đã vì mình mà chịu đau khổ, thế này có là gì?

Lucy ngước đầu lên nhìn khuôn mặt không nói nên lời của Erza, rồi cô nhìn vào mảnh ngọc. Lucy đi tới, nhưng càng tới gần, mũi kiếm càng đâm sâu hơn.

Máu từ thanh kiếm chảy càng nhiều, nhưng tại sao Erza lại không thấy thỏa mãn chút nào. Lucy với tay chạm tới mảnh ngọc.

- C.. cho tô... tôi xin nh... é. - Cuối cùng Lucy cũng lấy được nó, cô lấy được rồi.

- Tôi hỏi lại, tại sao cô lại đỡ đòn giúp tôi chứ-Erza mắt không chớp nhìn Lucy.

- Vì nếu để em đau, chị thà chịu đau còn hơn.

Lucy mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.

Mũi Erza bỗng chốc cay xè, khuôn mặt này đã lâu rồi cô không nhìn thấy, giọng nói này đã lâu cô không được nghe, cử chỉ này lâu rồi cô không còn được cảm nhận. Thế là sao chứ!!!

Lucy đi lựng khựng đến trước mặt Natsu. Cô nhanh chóng đặt nửa mảnh ngọc còn lại vào tim mình, thế rồi, vết nứt cuối cùng của nó cũng tan biến. Akuma đã được hồi nguyên. Vết thương trên bụng Lucy nhanh chóng liền lại, giống như thời gian bị quay ngược, cô lấy lại sức lực đi tới chỗ Natsu.

"Không, Erza, mày không thể để cô ta như vậy được, cô ta không đời nào, mày phải gϊếŧ cô ta ngay khi còn có thể"

Nghĩ đến đó, bàn tay Erza run lẩy bẩy chĩa kiếm về Lucy, cô sẽ kết liễu cô bằng cách moi tim cô ra, lấy lại viên ngọc.

Khi Erza chuẩn bị chạy tới, hai bàn tay giữ chặt cô lại.

- Này, các người làm gì thế, mau thả tôi ra. - Erza giãy giụa

- Đủ rồi đó Erza. - Gray la lớn.

- Erza-san, xin chị hãy dừng lại đi, chúng ta đều đã sai hết rồi. - Juvia bật khóc.

Erza quay lại nhìn hai người họ.

- Sao cơ?

- Nếu chị gϊếŧ chị ấy, chị sẽ hối hận suốt đời đấy, chị nghe cho rõ đây, chị ấy là Lucy, là Lucy của chúng ta, là người chị ruột thịt của chị, là người mà tất cả chúng ta yêu quý.

---

Sting ôm Lucy, anh ngồi đó, nước mắt rơi, tiếng gào thét, anh không thể làm Lucy quay trở lại, máu của cô ướt hai bàn tay anh.

Gray và Juvia đứng đằng sau, cả hai giương mắt nhìn, chẳng lẽ đây chính là khoảng khắc Lucy của họ chết hay sao?

Sting khựng lại, anh nhìn Lucy, rồi nhìn viên ngọc Akuma đang tỏa sáng. Lucy vẫn còn thở. Mặc dù hơi thở của cô ấy rất yêu ớt.

Ngọc Akuma có sức mạnh vô biên, nó có thể cứu cô không?

Sting đặt viên ngọc vào vết thương của cô, viên ngọc ấy dần chìm hẳn vào bên trong con người cô. Viên ngọc ấy tỏa sáng. Vết thương cũng liền lại.

Sting căng mắt nhìn, ngọc Akuma không phải ai cũng có thể tương thích với nó, nếu không hợp nhau, nó sẽ phá hủy cả cơ thể người đó, nhưng may mắn thay, cô được Akuma chấp nhận.

Nhưng Akuma có cả tà khí lẫn linh khí, nếu anh làm chuyện này đồng nghĩa với việc Lucy sẽ trở thành nửa người nửa yêu. Một pháp sư như cô thật khó chấp nhận điều nhục nhã đó, nhưng anh yêu cô và anh muốn cô được sống.

Ngay sau đó, Lucy tỉnh lại, cô mơ màng hỏi.

- Tôi là ai?

---

Juvia không thể kìm được nước mắt khi nói ra sự thật đó, vậy là trước tới giờ, mọi người đều hiểu lầm.

Lucy không muốn cho mọi người biết sự thật cũng là vì cô ấy không muốn mọi người càng thêm khinh bỉ pháp sư, cô muốn giữ thanh danh của mình. Nên nguyện làm yêu quái ngay từ đầu.

Lucy vì hận Sting tại sao lại làm cô trở thành bộ dạng này, thà để cô chết đi với tư cách một pháp sư còn sướиɠ hơn. Nhưng bây giờ cô biết ơn anh, cảm ơn anh vì như vậy, cô mới có thể gặp Natsu, để anh ấy lại cứu chữa cho một thiên thần gãy cánh như cô.

Vậy cũng chứng minh được tại sao Lucy có thể dùng cung tên phá vỡ kết giới của Minerva, là vì cô cũng còn năng lực pháp sư trong người.

Chỉ nghĩ đến những gì Lucy đã phải chịu đựng đến bây giờ, không ai trong số họ cầm được nước mắt.

Lucy ngồi cạnh Natsu, sau khi cô đã hồi phục được vết thương, cô lấy viên ngọc ra, ngay lập tức, bàn tay Erza nắm lại.

- Chị đúng là đồ ngốc, sao lại không nói sớm.

Lucy cười nhẹ. Cô tiếp tục công việc của mình.

- Chẳng lẽ chị không muốn ở bên em sao.

- Muốn chứ, nhưng vì... em biết rồi đó. - Lucy lại cười nhẹ

Cô đưa ngọc tới trước ngực Natsu.

- Dừng lại đi, không có thứ này chị sẽ chết đó, mới nhận ra nhau không được bao lâu mà chị lại muốn rời bỏ em nữa hay sao? - Erza nước mắt chảy ra.

- Chị phải cứu Natsu.

- Đừng mà. - Erza nài nỉ.

- Chị nợ anh ấy quá nhiều rồi, bây giờ không trả thì đợi đến khi nào? Chị được như bây giờ là nhờ anh ấy, chị trở lại cuộc sống này cũng là nhờ anh ấy. - Hai bàn tay lạnh buốt nắm lấy nhau.

Chị phải cứu người chị yêu, cản gì được khi trái tim đã quyết. Chỉ biết ngậm ngùi buông bỏ bàn tay.

Akuma dần dần được hòa quyện vào với thân thể Natsu.

"Yên tâm đi, anh sẽ không trở thành bán nhân bán yêu như em đâu, vì em tin sức mạnh thanh tẩy của anh và của em sẽ cùng nhau triệt tiêu nó. Rồi khi thứ sức mạnh tà khí đó không còn, Akuma sẽ chuyển sang một dạng mới, nó sẽ theo dòng máu chảy khắp cơ thể anh, anh sẽ không lo bị lấy đi nguồn sống của mình như em."

"Em làm được rồi nhé, em cứu anh được rồi, chắc đây cũng là thứ cuối cùng em làm cho anh, sống tốt nhé, yêu anh nhiều lắm!"

---

- Hơ. - Natsu mơ màng tỉnh lại, anh đang ở trong phòng, ngay chính căn phòng của anh

Natsu bật dậy, mọi người, Gray, Juvia, Erza đều đang nhìn anh.

Vậy mà anh vẫn mong Lucy sẽ là người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy.

- May quá, cậu tỉnh rồi. - Mọi người đều mừng rỡ.

- Lucy đâu?

Sự im lặng bao trùm.

- Cô ấy đưa cho cậu cái này. - Gray ngập ngừng lấy ra một bức thư.

Natsu nhăn mặt nhìn nó, nhưng rồi anh nhanh chóng đọc.

"Chúng ta kết thúc tại đây nhé, đừng hỏi em lí do tại sao, nếu anh có thắc mắc thì câu trả lời của em rằng: em đã tìm được hết viên ngọc rồi, em chỉ muốn lợi dụng anh, anh quên rồi hả? Em "thích" như vậy đấy"

Không, nói dối, cô lại nói dối anh, không đời nào cô lại rời bỏ anh, anh không tin những cảm xúc của cô là giả, không tin những giọt nước mắt ấy cũng là giả. Natsu chạy đi bất chấp sự can ngăn của mọi người.

Chỉ một câu em "thích" mà có thể kết thúc được sao? Cô rốt cuộc lại muốn chạy trốn anh vì điều gì.

Cơn mơ màng, mùi hương theo làn gió cuốn em đi, kề bên vai ai từng đêm.

Mang em về, liệu rằng em còn nhớ tiếng yêu không, ở đây ngay phía sau này.

Đừng khiến đôi môi dịu êm phải chịu ngàn giọt nước mắt đắng cay.

Hạt mưa rơi, tình chơi vơi, giấc mơ này biết đi về đâu.

Nhớ khi xưa anh viết bây giờ phải đặt dấu chấm hết thôi

Anh xin một điều ước cho em bình yên vững bước chân

Cánh hoa úa tàn, bước chân khép màn, bóng ai xa ngút ngàn, nước mắt rơi ướt tràn.

Sầu làn mi khép tình buồn nay em biết đi về chốn đâu, khuôn mặt đáng thương.

Tấm thân héo mòn, nỗi đau có còn, đắng cay em đã chọn, chính em đã chọn.

Rời làn hơi ấm, tình này không thấm biết ai còn nhớ ai, khuôn mặt đáng thương, cánh hoa úa tàn.

Ngày đó, ánh mắt ấy sẽ mãi mãi không bên em nữa đâu

Làn gió, ánh mắt ấy sẽ mãi mãi không bên em gửi trao

Lời đó, ánh mắt ấy sẽ mãi mãi không bên em nữa đâu

Ở đó, chắc có nhớ có khóc vấn vương vì ai.

(Khuôn mặt đáng thương _ Sơn Tùng M-TP)

The End

{ Lu đi xa quá, lu đi xa Nat quá

Có biết không nơi đây Nat vẫn đứng đợi Lu về }

{ Sad Ending chịu không mấy chế :)) }