Chương 18: Chap 17: Trở thành bệnh nhân

---

Ước gì tôi biến thành mưa,

Vương trên mái tóc em vừa hong khô.

Để em hờn giận trách đùa:

Vương trên tóc ướt đến mùa mưa rơi.

Hạt tình rắc nhẹ từ mây

Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?

Ngước nhìn em bước vào tim,

Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.

---

Lucy đi đến bên giường của Natsu, anh đang nằm bẹp dí với một cái khăn thấm nước lạnh vắt ngang qua đầu. Có vẻ như sau một loạt sự kiện khủng bố hôm qua. Sức khỏe của anh đã bị kiệt quệ.

Nào là phải hít đất đến cùn sức, thϊếp đi một lát lại gặp ác mộng kinh hoàng, đi về lại bị Lucy hành hạ bắt cõng về đến nhà.

Giữa đường gặp mưa mà nhường áo khoác cho Lucy { Cái này em thích}

Lại còn hôn nhau trong cảnh mưa rơi ngập trời, lãng mạn phết mà lại dính phải bệnh cảm quái ác thì thật là...

Nhưng những cảm giác kì lạ trong cơn như tỉnh như mê ấy quả thật rất kì lạ, anh cũng chẳng hiểu mình nghĩ gì mà lại hành động như vậy, anh điên rồi sao.

Đầu óc anh đang điên cuồng, trái tim anh cũng đang thổn thức, thân thể anh cũng đang mệt mỏi.

Khẽ liếc mắt nhìn người con gái trước mặt mình, hai má anh lại tê dại, cảm giác nóng bừng tràn ngập hết cơ thể.

Lucy đưa đôi mắt có chút buồn bực hướng về phía anh, vô tình đôi mắt của cả hai chạm nha. Natsu có chút bối rồi liếc mắt sang phía ô cửa sổ.

Từ tối hôm qua đến giờ trời vẫn mưa, bầu trời nhòe đi một mảng xám, gợn gợn từng đám mây không biết từ đâu. Gió thổi len lỏi qua cánh cửa sổ khẽ khàng rít lên như tiếng sáo. Không trong trẻo mà đυ.c ngầu vang lên khiến anh có phần hơi khó chịu.

- Cậu bị sốt rồi, ở nhà nghĩ ngơi cho khỏe đi.

Lucy cất tiếng nói, phá tan sự im ắng giữa hai người. Hiện giờ trong lòng cô đang nghĩ gì, cô cũng không rõ.

Khi đôi tay mềm mại chạm vào vầng trán nóng như nước sôi của Natsu. Cô giật nảy người, tự hỏi trong lòng mình rằng là do Natsu bị sốt hay do tay mình đã quá lạnh lẽo đến mức tưởng tượng như thế.

Đôi bàn tay băng giá của cô mãi mãi không ấm trở lại được, dù cho ai đó có nắm thật chặt, cố truyền hơi ấm từ người sang cô ấy trong đêm mưa buốt, như một định nghĩa căn bản không thể suy chuyển,Lucy nắm chặt đôi bàn tay của mình.

Nhẹ nhàng thở ra những hơi thở, mong sao có làm cho nó bớt giống như một tảng băng, tất cả đều vô ích.

Nhìn Natsu bị cảm như vậy cô cũng có phần áy náy, có chút lo lắng cho anh mà trước đây ít khi cô có cảm giác thế này

- Cô không đi học sao? - Natsu khàn khàn lên tiếng.

Lucy bị lôi về hiện tại quay đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Natsu, trên đôi môi tự nhiên kéo lên một vòng cung tuyệt sắc.

- Cậu như thế này sao tôi nỡ bỏ cậu mà đi, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, xin lỗi...

- Thế là cô định làm osin cho tôi hôm nay đúng không? - Chưa gì anh đã hồ hởi, mặt vui thấy rõ.

Osin... cô muốn đấm một cái thật mạnh, thật đâu, thật đắng vào mặt anh, nhưng vì nể tình anh đang trở bênh nằm liệt giường nên cô cố kìm nén cơn tức, nóng nảy nói.

- Chẳng phải như thế cậu thích quá còn muốn gì nữa, với lại cũng do tôi mà ra cả, xin lỗi vì đã bắt cậu phải hôn tôi dưới mưa lâu như vậy.

Trong lời nói của Lucy hiện rõ ý cười, khiến Natsu không muốn cũng phải đỏ mặt tía tai.

- Cậu cứ ngủ đi cho khỏe, lát nữa tôi sẽ cho cậu uống thuốc.

Lucy điềm đạm nói với anh rồi đi đến cánh cửa.

Cạch... không gian đã trở nên im ắng lạ thường.

Kéo mềm vào sát cổ, Natsu vẫn còn đỏ mặt vì những lời Lucy nói. Nó khiến anh nhớ lại lúc đó.

Khi đôi môi của cả hai áp sát vào nhau, cơ thể Natsu không tự chủ được mà giữ lấy

Lucy thật chặt. Cả hai như bỏ mặc ánh mắt của người khác, chỉ có thế giới của riêng hai người.

Đưa tay lên môi, Natsu lại khẽ cười, cảm giác đó... không tệ chút nào.

Giật mình, anh lắc đầu qua lại, khộng thể suy gnhix nhiều về vấn đề ngớ ngẩn đó thêm nữa, mình nhất điịnh phải khỏe lại thật nhanh, đi học trở lại và nhanh chóng gặp lại Lisanna.

Khi đó, anh sẽ không phải suy nghĩ những chuyện như thế này nữa, không phải lúc nào cũng lo nghĩ về cô, nhớ về cô. Anh biết rằng mình đang lún sâu vào một điều gì đó.

Anh phải lập tức gỡ nó ra khỏi tâm trí, điều đó có thể là tốt nhất cho anh.

---

Có lẽ..Nên dừng lại thôi..Yêu làm gì khi người ta không yêu mình...! Có lẽ... Phải buông tay thôi... Đã quá xa để níu giữ lấy bàn tay ai đó...! Có lẽ... Đã đến lúc phải học cách quên 1 người... Đừng nhớ đến họ nữa... Nếu không... Trái tim sẽ đau đấy...!!!

---

Lucy sau khi bước ra khỏi căn phòng, cô đứng tựa vào cánh cửa kia. Trong lòng thở dài.

Ban đầu cô chỉ định khiến cậu yêu cô, làm theo ý muốn của cô, ở bên cô những lúc cô cần.

Nhưng gờ đây mọi chuyện có thể đã trở nên xa hơn, khó nắm bắt hơn so với suy nghĩ của cô rất nhiều.

Liệu cô làm như vậy có phải là sai, đi đến bước này có phải đúng đắn.

Cô hình như đã trở nên khác biệt so với lúc mới hồi sinh, cô đã thích anh sao?

Nếu đúng như vậy, cô quyết không đẻ cho bản thân ngày càng ngập chìm vào ảo tưởng đó. Để cô không phải đau lòng thêm một lần nào nữa.

Để không phải chứng kiến cái cảnh đau xót thương tâm của 1000 năm về trước.

---

Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết thương ở trong chính tâm hồn mình. Những vết thương đó dần trở thành những vết sẹo không bao giờ liền trong ký ức trưởng thành của mỗi chúng ta

---

Tiếng điện thoại reo lên, Lucy nhấc chiếc Samsung galaxy s5 của Natsu lên, khẽ liếc nhìn người gọi, trong lòng thầm cười.

Nhẹ trượt ngón tay lên, cô áp sát vào tai, lên tiếng chào.

- Tôi nghe...

Người đầu dây bên kia như cứng đờ toàn thân, miệng không nói được câu nào, trong lòng nghi vấn không thôi, đôi tay thoáng run rẩy, cất tiếng chào lại.

- Tôi là Lisanna đây.

- Tôi biết. - Lucy bình tĩnh đáp

- Natsu... cậu ấy. - Lisanna tiếp tục nói.

- Cậu ấy sẽ nghỉ hôm nay, cậu ấy bị bệnh, chẳng phải tôi đã gửi giấy phép đến trường rồi sao, có chuyện gì à? - Lucy ra giọng hỏi

- Không phải, chỉ là, tôi muốn hỏi thăm cậu ấy, vì dù sao tôi cũng là bạn gái Natsu. - Lisanna nói kiên định, có phần bực tức.

- Vậy à, cậu ấy đã đỡ hơn rồi, cô đã an tâm chưa, nếu không còn gì nữa tôi cúp máy đây. - Lucy chuẩn bị tắt máy thì Lisanna đã vội lên tiếng.

- Khoan đã, tôi vẫn chưa nói xong...

- Chuyện gì nữa.

- Tại sao cô lại bắt điện thoại.

- Tôi chỉ là thay bệnh nhân của tôi tiếp người khác thôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

- Cậu ấy đang ở bệnh viện hay... cô đang ở nhà cậu ấy.

- Dĩ nhiên là tôi đang ở nhà cậu ấy, có chuyện gì sao?

- Dĩ nhiên? - Lisanna bất ngờ hỏi.

- Natsu chưa nói cho cô biết à, mà cũng phải thôi, cậu ấy sợ cô sẽ giận, tôi đang ở nhà cậu ấy suốt hơn tháng nay, tôi chỉ sợ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra chuyện này nên nói trước cho cô, mong cô không giận mà bỏ rơi cậu ấy. - Lucy nhếch đôi môi cười.

Đôi tay Lisanna nắm chặt chiếc điện thoại, cơ hồ như cô muốn đập nó thẳng vào bức tường. Nhưng cũng cố kìm nén...

-Tôi sẽ không bỏ rơi cậu ấy... không bao giờ... dù cho có người cố tình chia cách chúng tôi đi chăng nữa. - Lisanna giọng nói chắc chắn.

- Ừ... tôi cũng mong là vậy...

- Không cần phiền cô chăm sóc cậu ấy đến mức phải nghỉ học theo đâu, tôi sẽ đích thân đến đó... - Lisanna nói.

- Sao tôi có thể để cậu ấy như vậy, dù sao tôi cũng là người có lỗi vì đã giữ cậu ấy đứng dưới mưa lâu như vậy, tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm...

Sau đó, Lucy tự động che đầu loa của chiếc điện thoại, cố tình nói lớn.

- Ừ, biết rồi, em vào ngay...

Nhưng những lời đó cũng đủ lọt vào tai của Lisanna, khiến cô không hơi thở không đều đặn, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Lucy... từ trước tới giờ tôi đã thấy Natsu ở bên cô đủ rồi, lần tới tôi sẽ không để yên như vậy đâu.

- Vậy... chúc cô may mắn. - Lucy nói xong không chào một câu tạm biệt mà cúp nhanh máy.

Đôi môi lại hằn rõ nụ cười, liệu cô còn toan tính việc gì nữa đây?

Lisanna cầm chiếc máy trên tay, cơ thể cô như muốn rụng rời ra từng khúc.

Nhanh chóng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi nhẹ nhàng xuống vạt áo trắng tinh.

Cô lấy tay che miệng để không bật ra tiếng khóc lớn

Chịu trách nhiệm ư... Cô nghe những từ này mà muốn quặn thắt tim lại.

Trên đường phố nhộn nhịp, trong phần người vôi vã trú mưa, cũng có cô...

Đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng như không thể tin nổi.

Cánh dù màu trắng chậm rãi rơi theo tiếng mưa, để cả con người ướt sũng trong tuyệt vọng.

Ai đó đang tay trong tay với người con gái khác, từng tiếng nói tình yêu như vỡ vụn ngay lúc đó.

Nhìn thấy anh đang ôm hôn người con gái ấy say đắm, tiếng nấc nghẹn ngào hòa với cơn mưa... để chẳng ai nghe được.

Nước mắt hòa trộn với giọt mưa... để chẳng ai thấy được

Cơn đau như cơn mưa buồn.... anh có thấy chăng?

Anh chưa từng hôn cô... cô không trách... không giận... không hờn.

Nhưng xin anh đừng làm thế với người khác... Trái tim em nát ra thành nhiều mảnh với câu hỏi...

Liệu anh có thật sự yêu em?

Liệu có thật sự quan tâm đến em?

Liệu có thật sự muốn ở bên em mỗi ngày?

Liệu có thật sự muốn ngắm nụ cười của em?

Hay tất cả chỉ là giả dối...

Lặng lẽ đi đến phòng y tế một mình, nếu Natsu có ở đây, có phải anh sẽ dìu cô từng bước không?

Lisanna cũng đang bị sốt, nhưng cô vẫn cố tới trường để chờ được hỏi anh những câu nói ấy.

Chờ được anh nói rằng đó không phải anh. Chờ anh nói anh chưa bao giờ lừa lối cô. Chờ anh nói anh yêu cô thật lòng.

Nhưng cô không muốn từ bỏ... tình yêu suốt bảy năm qua không thể bỗng chốc chỉ mới một tháng mà theo cơn mưa phủi sạch... Cô muốn dành lại anh... Người con trai ấy cô tin anh vẫn còn yêu cô... chỉ là... chỉ là do anh chưa chín chắn mà thôi.

Đâu đó dưới gốc cây bạch quả lá vàng... có những giọt nước long lanh mà đυ.c ngầu thấm ướt thân cây...

Có những lời chia tay không phải vì hết yêu...! Mà đơn giản chỉ vì không bên nhau được nữa. Và em tin nếu anh nói lời chia tay, chỉ vì anh không thể ở bên em...

Khi nghe Lucy lớn tiếng nói, Natsu dù đang bị sốt cũng khào khào lên tiếng.

- Cô bị tự kỉ hả mắc mớ gì nói một mình vậy?

Lucy trên tay cầm một khay thuốc, nghe Natsu nói vậy thì dừng chân, mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào anh

- Im ngay và uống thuốc đi. - Từng lời nói lạnh lung chố thẳng vào mặt anh khiến anh vô cùng bất mãn.

Natsu cầm chiếc li có chứa thứ cô gọi là thuốc... nhìn nó một hồi... thật sự nó có mùi rất khó chịu.

- Không có thuốc viên hay sao? - Natsu nhăn mặt nhìn Natsu

- Uống cái này mai cậu có thể khỏi bệnh được, cậu còn phải thi nữa mà không nhớ sao?

Natsu ngán ngẩm nhìn li nước, sau đó tự động viên bản thân, nhắm nhắm nhắm mũi uống vào nhanh hết mức có thể.

Nhưng mùi vị thật sự rất kinh khủng... đúng là có câu thuốc đắng dã tật mà

- Tôi thường dùng nó trước đây, nó là những nguyên liệu được xay nhuyễn ra đó, nhưng chỉ có điều tôi trước đây dùng đồ đã phơi khô, còn trường hợp của cậu thì dùng đồ tươi thôi.

Natsu uống xong li thuốc nghe chưa thông câu của Lucy tò mò hỏi lại.

- Đồ tươi nó có khác gì so với đồ khô?

Lucy từ từ lắc đầu, ý bảo không có gì? Nếu anh mà biết được những nguyên liệu cô lấy là từ các lục phủ ngũ tạng của động vật trộn với cây cỏ thuốc thì anh chắc chắn sẽ nôn ra không còn mảnh nào. ~w~ ( Lấy một chút ý tưởng từ InuYasha )