Chương 11

Đối với Đoàn Đoàn mà nói mọi thứ ở nhà trẻ đều là những điều mới mẻ, sau khi ba và mẹ rời đi, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình nghe kể chuyện. Lúc nghỉ trưa, Đoàn Đoàn nằm trên giường khóc thút thít cả buổi, chờ cô giáo gọi các bạn nhỏ dậy ăn bữa chiều, Đoàn Đoàn mới dụi dụi nước mắt vào gối coi như không có chuyện gì mà bò dậy ra lấy nước hoa quả.

Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, Đoàn Đoàn quỳ hai chân trên sàn nhà cong mông vẽ tranh, cậu cầm bút sáp màu vẽ rất nghiêm túc, đang chăm chú vẽ vời chợt nghe một giọng nói thật non nớt,“Xin chào.”

Đoàn Đoàn ngước mắt nhìn thoáng qua hai cậu bé xinh trai đang đứng đối diện, rồi lại vùi đầu tiếp tục vẽ tranh của mình, cậu bé béo hơn chút vừa mở lời chào tiến lại sát gần cậu, tò mò hỏi:“Cậu đang vẽ mẹ đấy à?”

“Ừm” Đoàn Đoàn gật gật đầu.

Cậu bé liền kéo ghế của mình ngồi lại gần cậu, nhìn cậu vẽ rất chăm chú, rồi đột nhiên nói:“Mẹ cậu xinh thật đấy.”

Đoàn Đoàn vươn tay gãi gãi mặt mình, cậu vốn không để ý đến cậu bạn mập này, nhưng nghe cậu ta khen mẹ mình xinh Đoàn Đoàn liền vui vẻ, bé mập nằm nhoài người bên cạnh cậu nói:“Tui là Giang Nam, biệt danh là Tiểu Bánh Trôi. Đây là anh hai của tui, anh ấy là Khương Lai, chúng tui là anh em sinh đôi đó, trông hai đứa có giống nhau không?” Tiểu Bánh Trôi làm bộ mặt giống hệt anh trai mình, sau đó quay qua hỏi anh mình,“Anh hai, sao anh không nói gì vậy?”

Khương Lai:“……”

Sở Đoàn Đoàn nhìn Tiểu Bánh Trôi sau đó lại nhìn Khương Lai, nói hộ:“Bởi vì, cậu nói hết rồi.”

Tiểu Bánh Trôi bỗng nhiên tỉnh ngộ liền gật đầu:“Ừm nhỉ.”

Đoàn Đoàn không có tên thật, tất nhiên sẽ dùng biệt danh của mình để giới thiệu, cậu nhìn Khương Lai nãy giờ chưa nói câu nào mà giới thiệu:“Biệt danh của mình là Sở Đoàn Đoàn,biệt danh của cậu là gì?”

Khương Lai trưng khuôn mặt nhỏ nhắn:“Không có biệt danh.”

Tiểu Bánh Trôi nhảy dựng lên:“Anh ấy có, biệt danh của anh ấy là Tiểu Nguyên Tiêu.”

Khương Lai kiên quyết đẩy ngón tay của Tiểu Bánh Trôi đang chỉ vào mũi mình:“Tao không có!”

Tiểu Bánh Trôi cố chấp nói:“Anh có!”

Sau đó Tiểu Bánh Trôi nhảy dựng lên đánh Tiểu Nguyên Tiêu một cái, Sở Đoàn Đoàn không biết làm sao đành đứng ở giữa nhìn cặp sinh đôi đánh nhau qua lại, cô giáo đã đưa các bạn nhỏ đi WC buổi chiều, không ở bên cạnh, Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm nhìn cặp sinh đôi vật qua lộn lại liên tục nói:“Cố lên”.

*****

Lúc An Nại nhận được điện thoại của nhà trẻ, cô không kịp thay quần áo liền lái xe chạy thẳng tới trường, khi vừa đến cửa lớp thì nhìn thấy người đàn ông dáng người cao lớn đang răn dạy hai cậu bé, chắc đó chính là cặp sinh đôi đánh nhau với Đoàn Đoàn vừa nãy, cô giáo bên cạnh vừa thấy cô liền nói với cô Đoàn Đoàn đã được cô giáo khác đưa đi rửa tay chân, chút nữa sẽ trở về. An Nại liền đứng ở cửa chờ Đoàn Đoàn, vừa nhìn bố cặp sinh đôi giáo dục con trai mình.

Người đàn ông đưa lưng về phía An Nại, giọng nói nam tính không chút kiên nhẫn nói:“Tiểu Bánh Trôi con có thể ít nói đi không, nói càng nhiều mới bị mắng càng nhiều?”

Bé trai tên Tiểu Bánh Trôi là một cậu bé mũm mĩm,cậu phồng má trề môi, dáng vẻ như sắp muốn khóc.

Người đàn ông lại càng không bình tĩnh, phát vào mông cu cậu một cái:“Con quả là phiền phức mà!”

Tiểu Bánh Trôi bị mắng phiền phức khóc “Hu hu”, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc:“Ba không thương con, con không muốn ba, con muốn mẹ, con đi tìm me……” Bé mập lập tức chạy ra ôm đùi cô, vừa ôm đùi An Nại vừa khóc vừa kéo, An Nại vốn vội vã ra ngoài, chỉ mặc chiếc áo phông và quần bò ngắn, trên đùi cô bây giờ chỉ toàn là nước mắt nước dãi của Bé mập.

An Nại có chút ngứa, kỳ thật từ nhỏ cô đã rất sợ ngứa, nhưng đứa bé này khóc đau lòng quá cô cũng không nỡ đẩy cu cậu ra, cũng may ba cậu bé mau chóng kéo cậu ra khỏi đùi cô. Sau khi đứng ở cửa chứng kiến tận mắt một cảnh “Tình cha như núi sơn”, cuối cùng An Nại cũng cảm nhận được một đứa trẻ thực sự rất cần mẹ bên cạnh.

Người đàn ông lịch sự xin lỗi cô, dường như hai cậu bé trước giờ thường xuyên gây nhau ở nhà trẻ, chỉ là hôm nay hai đứa đánh nhau nghiêm trọng hơn, An Nại xua tay nói không sao, lúc cô giáo về tới nơi hai đứa đã đánh nhau được một lúc rồi, Tiểu Bánh Trôi giờ đang khóc thở không ra hơi, còn cu cậu kia thì phụng phịu không nói câu nào, mọi người ở đây không ai biết nguyên nhân hai đứa đánh nhau, chỉ đành chờ Đoàn Đoàn quay lại giải thích.

Đoàn Đoàn nhanh chóng được cô giáo dẫn quay về lớp, ngoại trừ trên người có chút bụi cát thì không có vết thương ngoài da nào, Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy cô liền bình bịch chạy tới ôm cô đùi, An Nại theo bản năng né một chút, một đứa hai đứa đều muốn ôm cô đùi…… Cô thật sự không thể cười nổi mà.

Nhìn Đoàn Đoàn có chút buồn bã, An Nại ngồi xổm xuống ôm bé một cái:“Đoàn Đoàn, con có thắng không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu, nói:“Không biết.” Sau đó bé ngoan ngoãn giải thích cho mọi người biết vì sao cả đám lại đánh nhau,“Tiểu Bánh Trôi nói Tiểu Nguyên Tiêu có biệt danh là Tiểu Nguyên Tiêu, Tiểu Nguyên Tiêu nói cậu ấy không có biệt danh, Tiểu Bánh Trôi nói anh có, Tiểu Nguyên Tiêu liền đánh Tiểu Bánh Trôi.”

Cậu bé bị phạt đứng bên cạnh đột nhiên kiên quyết nói:“Con không có.” Ba cậu phát vào mông cậu một cái:“Từ nay tên con là Tiểu Nguyên Tiêu.”

Quả thực là tàn nhẫn mà! An Nại ngạc nhiên một chút rồi hỏi Đoàn Đoàn:“Vậy còn con?”

Đoàn Đoàn nhìn cô:“Con ở bên cạnh nói cố lên!”

An Nại:“……” Sau đó hai đứa quay lại đánh con sao?

Đoàn Đoàn lắp ba lắp bắp giải thích:“Tiểu Bánh Trôi đánh không lại Tiểu Nguyên Tiêu, con liền cùng cậu ấy đánh Tiểu Nguyên Tiêu, Tiểu Nguyên Tiêu ngã sấp xuống, con liền cùng cậu ấy đánh Tiểu Bánh Trôi.”

Cuối cùng An Nại cũng hiểu được nguyên nhân ba cặp sinh đôi nói hôm nay hai đứa nó đánh nhau nghiêm trọng hơn bình thường, xử lý xong sự kiện đánh nhau An Nại liền lái xe đưa Đoàn Đoàn về nhà, trẻ con đánh nhau rất nhanh, giảng hòa cũng rất nhanh, lúc cô đưa Đoàn Đoàn về, Đoàn Đoàn còn quay đâu nói tạm biệt với Tiểu Bánh Trôi.

An Nại vừa nghĩ đến sự kiện đánh nhau vừa nãy, lại nhớ tới ba cặp sinh đôi dã mắng Tiểu Bánh Trôi là “Phiền phức”, Bé mập khóc lóc gọi đòi mẹ thật thương tâm, trong chốc lát cô lại nghĩ từ bé đến lớn Sở Hà cũng rất xấu tính, trước đây không ít lần cô bị Sở Hà đánh, cô cúi đầu nhìn Đoàn mập ngoan ngoãn ngồi trong ghế trẻ em bên cạnh, trong lòng chợt dấy lên cảm giác đồng bệnh tương liên sâu sắc.

Cô cảm thấy ý kiến của Sở Hà mỗi người chăm sóc Đoàn Đoàn một ngày cũng không tệ.

“Đoàn Đoàn,” An Nại đỗ xe lại, ôm Đoàn Đoàn từ trong xe xuống,“Con muốn ở với dì không?”

“Dạ” Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh, dang hai tay ôm chặt đùi cô:“Con muốn ở cùng nhà với dì, còn cả ba nữa.”

An Nại im lặng một chút, nhớ lại sáng nay ở bãi đỗ xe Sở Hà đã nói với cô “Anh thích em”.

Cô không biết nguyên nhân đột nhiên Sở Hà quay về, cũng không biết câu tỏ tình nửa thật nửa giả kia của Sở Hà là muốn nói với cô thật hay là vì Đoàn Đoàn.

Nhưng từ buổi tối hôm đó của bốn năm trước, cô đã quyết định sẽ không thích Sở Hà nữa, cô nhớ rõ đêm ấy cô đã đứng im lặng thật lâu trước cửa phòng Sở Hà, trong hành lang thật dài và yên tĩnh, giọng nói của anh vẫn như tiếng vọng vang bên tai cô một lần lại một lần.

Tuy rằng anh đang nói về cô nhưng thật may anh không nói thẳng trước mặt cô.

Đó là lần đầu tiên An Nại cảm thấy may mắn và thầm cảm ơn sự nhát gan của bản thân, cô đã nghĩ thật may mà cô không nói mình thích anh.

Khi cô ra khỏi nhà, chợt nghe giọng hát vang lên đâu đó “Dù là thế nào, yêu lầm vẫn là yêu lầm mà thôi, sớm nhận ra sẽ sớm buông tay……” [1]

[1] Lời bài hát “Leave Me Alone ” – Hebe (SHE)

An Nại một mình lang thang trên đường cái thật lâu, sau đó cô gọi điện thoại tìm Lâm Mộ ra ngoài uống rượu, mặc dù chỉ còn một tháng là đến kỳ thi vào đại học, nhưng Lâm Mộ vẫn vụиɠ ŧяộʍ nửa đêm trốn nhà chạy ra quán thịt nướng uống với cô vài chén rượu, hôm ấy cô uống rất nhiều nhưng lại không cách nào say được, cuối cùng ôm cổ Lâm Mộ mà nói:“Tao sẽ không bao giờ thích anh ta nữa.”

“Không sao không sao…,” Lâm Mộ cõng cô từ từ đi bộ đến đường S,“Mộ gia thích em là được.”

“Nếu tao quen Sở Hà, tao sẽ không gọi là An Nại nữa,” Cô lắc lắc bình rượu nói,“Tao sẽ là An Tiện Tiện.”

Cô không muốn là An Tiện Tiện, cũng không muốn công khai để Sở Hà cười nhạo mình còn bản thân thì cứ mỏi mắt mong chờ anh.

Cô không muốn bản thân mình trở nên khó coi như vậy.

An Nại từng nghĩ, có lẽ ngày đó cô cũng không thích Sở Hà như vậy, tình yêu của người khác liều lĩnh như con thiêu thân lao đầu vào lửa, oanh oanh liệt liệt đến mức thậm chí có thể sinh con cho một người hoàn toàn không muốn đứa bé cũng không nguyện ý chịu trách nhiệm, còn tình yêu cô cho anh, chỉ có thể là đứng trong bóng tối phía sau anh, im lặng nhìn anh, lén lút thích anh, là khi anh đang phiền lòng bởi luận văn tốt nghiệp mà thức ngày thức đêm thì đem cafe của anh đổi thành trà xanh.

Sở Hà là đại diện cho thời thanh xuân tươi đẹp đã qua của cô, mà cô còn có tương lai rất dài rất dài phía trước, cho dù chỉ có một mình, cô cũng phải dũng cảm, phải kiên cường, phải sống thật tốt, vui vẻ và hạnh phúc. Khi An Nại đứng trên sân thượng là lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, hay trong lúc cô khó sinh mà nghĩ mình sẽ chết thật nhanh, cô đều tự nói với bản thân như vậy.

Đôi mắt Đoàn Đoàn sáng ngời chớp chớp, bé nghển cổ nghiêm mặt nhìn cô chờ một đáp án.

Bị bé nhìn như vậy An Nại hít sâu một hơi, ôm bé nói:“Hôm nay ở cùng dì, ngày mai qua chỗ ba con, có được không?”

Đoàn Đoàn có chút mất mát đáp một câu“Dạ”, bàn tay nhỏ bé nắm tay cô thật chặt, như là sợ cô sẽ bỏ bé lại, An Nại không thả bé xuống, một tay ôm bé tới cangteen mua vài thanh socola.

Ăn cơm xong, An Nại ở thư phòng tiếp tục đọc kịch bản truyền thanh mới, cô còn chưa giao bài, Đoàn Đoàn vẫn đang ở đây, cô luôn cảm thấy lúc mình đọc kịch có chút cảm giác xấu hổ không muốn ai biết.

Trong lúc đang nghĩ lung tung, khung chat của Hồ Ly Ăn Gà chợt xuất hiện.

Hồ Ly Ăn Gà: Em gái.

Thách Ngươi Làm Gì Đấy: Em còn chưa thu bài đâu.

Hồ Ly Ăn Gà: Mị không giục em đâu, trong kịch bản mới có đoạn thứ tám đó em đọc chưa, có cảm giác gì không?

Thách Ngươi Làm Gì Đấy: Không có.

Hồ Ly Ăn Gà: Tìm thời gian rảnh, em và anh nhà em đến hiện trường thử tự thực hành lại xem sao?

Thách Ngươi Làm Gì Đấy:……

Hồ Ly Ăn Gà: Tối thứ bảy đi.

An Nại đang định trả lời thì tiếng chuông di động liền vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình một cái rồi nhận điện thoại:“Alo?”

“Đoàn Đoàn có khỏe không?” Giọng nói trầm quyến rũ của Sở Hà từ đầu dây bên kia truyền tới, mang theo dòng điện nhỏ lan ra toàn thân cô, An Nại đem di động ra xa một chút đáp lại một tiếng “Ừ, Đoàn Đoàn đang ngồi chơi bên cạnh cô vừa nghe thấy tiếng Sở Hà thì bình bịch chạy tới, hét vào trong điện thoại một tiếng lớn “Ba ba!”

Đoàn Đoàn gọi ba ba, nhưng bên kia không ai đáp lại, cu cậu có chút sốt ruột kéo tay An Nại, kề sát tai vào điện thoại gọi liên tục“Ba ba, Alo?”

“Ừ” Sở Hà cúi đầu lên tiếng,“Sau này có đánh nhau nữa không?”

Đoàn Đoàn dùng sức lắc đầu, lắc xong mới nhớ Sở Hà sẽ không nhìn thấy, liền lớn giọng hét vào loa điện thoại “Không đâu ạ ”, bé con nghe giọng ba xong liền bỏ chạy quay lại tiếp tục vẽ tranh của mình, An Nại cầm điện thoại im lặng thật lâu, ở đầu dây bên kia Sở Hà cũng không nói gì.

Cô ngập ngừng một phút rồi nói:“Chuyện anh nói buổi sáng… tôi đồng ý.”

“Hở?” Sở Hà như là đang nghĩ,“Chuyện anh nói anh thích em sao?”

“……” An Nại ho khan một tiếng:“Chính là chuyện Đoàn Đoàn ba năm bảy ở nhà tôi, hai tư sáu đi theo anh.”

“Được,” Sở Hà không trêu cô nữa, mau chóng đồng ý dứt khóa,“Anh sẽ sắp xếp.”

An Nại cúp điện thoại, có gì cần phải sắp xếp sao?

*****

Khi Sở Hà cúp điện thoại, trở lại tiệc rượu là lúc mọi người đang nâng ly cụng chén, trong bữa tiệc có vài ngôi sao nữ được mời tới tiếp khách, ngồi được một lúc anh cứ có cảm giác một cặp mắt nóng rực nào đó đang nhìn mình, Sở Hà nhìn thoáng qua hướng đó, trong cả đám có một người phụ nữ nhìn chút quen mắt, hình như cô ta chính là Lâm Dao Dao.

“Đến đến đến đây, Sở tổng, uống một chén đi, cả tối nay cậu chưa uống chén nào đâu đấy, không uống chính là không nể mặt đại ca này rồi.” Người đàn ông cầm ly rượu đứng lên, không đợi anh nói gì liền ngửa cổ uống một hơi hết sạch, rồi mở miệng nói,“Đại ca kính chú trước một ly.”

Sở Hà lười biếng lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng trong suốt trong ly rượu chao qua đảo lại, cộng thêm tác động của ánh sáng từ ánh đèn chùm phản chiếu, khiến bề mặt chất lỏng lấp lánh như ngọc thạch, anh nâng ly rượu đặt lại lên bàn, ly rượu vừa chạm vào mặt bàn liền phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Tôi không uống rượu.”

*****

[Phư]: Tình hình dò lại bản raw mới biết Đoàn mập chưa gọi An Nại là mẹ đâu ạ, mới gọi là dì thôi, nên mình sẽ sửa lại mấy chương trước nhé , mong mọi người dò lỗi hộ mình ạ