Chương 4

Khi có ánh sáng, Omega mới nhìn thấy rõ mặt của Alpha, khuôn mặt phủ đầy bụi bặm, không thể phân biệt được ngoại hình của hắn, nhưng có thể nhìn ra ngũ quan của hắn rất đẹp.

Nhưng trong thâm tâm cậu càng cảm nhận sâu sắc hơn rằng Alpha có lẽ cao khoảng 190 cm, có lẽ là do hormone hắn đang dùng, Ôn Lộc cao ít nhất 175 cm, nhưng lúc này cậu trông giống như một người lùn vậy.

Alpha bị cậu ngoan ngoãn kéo đi, không nói một lời, cũng không còn hung hãn như trước nữa.

Cậu cũng thận trọng khi đến chỗ ăn, chỉ dọn bát đũa khi Ôn Lộc mời anh ǎn.

Alpha ăn rất nhanh như thể anh đã đói nhiều ngày vậy.

Ôn Lộc hỏi: "Anh tên là gì?"

Alpha sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn, mím môi nói: "Tôi không biết."

Trong mắt Ôn Lộc hiện lên vẻ kinh ngạc, Alpha không có vẻ là từ nhỏ đã sống vất vả, sao có thể trở nên như thế này?

Đối với cậu, Alpha đã mang lại cho cậu một ân huệ lớn và cho cậu có rất nhiều thứ quan trọng.

Cậu thông cảm cho Alpha, nhưng đối phương chỉ là một người xa lạ mới gặp một lần nên chỉ có thể cố gắng hết sức để báo đáp.

"Anh có muốn gì không? Anh đã giúp tôi rất nhiều nên tôi sẽ giúp anh nếu có thể."

Mạnh Húc cho cậu rất nhiều tiền, Ôn Lộc cảm thấy nếu Alpha yêu cầu hắn một trăm tám vạn, hắn nhất định có thể trả được.

Anh nhìn vào mắt Alpha, thấy đối phương đang suy nghĩ nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy đối phương có chút choáng váng vô cớ.

"Muốn ăn gì đó."

Giọng nói của Alpha rất từ tính trong lời nói lại có chút ngây thơ.

“Chỉ là đồ ăn thôi à?” Ôn Lộc hỏi.

Alpha gật đầu.

Ôn Lộc thở dài, cảm thấy Alpha có chút ngốc. Không nói nhiều, cậu đã thỏa thuận với Alpha sẽ gặp hắn ở con hẻm nơi họ mới gặp nhau vào lúc sáu giờ tối hàng ngày, sau đó đưa hắn đi ăn tối.

Đây chỉ là một điều đơn giản nhưng cậu có thể thấy được sự phấn khích xung quanh của Alpha.

Anh ấy có vẻ hơi lo lắng vô cớ.

Ôn Lộc mở một cửa hàng hoa ở một thị trấn nhỏ.

Anh ấy thích chơi những bông hoa và cây cỏ này khi còn ở nhà Mạnh Húc, khi đến thị trấn nhỏ, anh ấy cũng trồng rất nhiều cây trên ban công.

Bởi vì pheromone của Ôn Lộc cũng có mùi giống như hoa mộc lan trắng nên cậu thích loại hoa mộc lan trắng đó và đặc biệt yêu thích nó.

Ban ngày, cậu sẽ ở lại cửa hàng hoa khi không có việc gì làm, còn ban đêm thì cậu sẽ đi tìm Alpha.

Anh được những người khác cho biết rằng Alpha đã mất trí nhớ , ngoại trừ hành vi tàn bạo, khiến hắn trông như một kẻ ngốc vậy. Lần nào tới Alpha cũng ngồi đó đợi cậu từ trước, bất kể đã muộn thế nào.

Ôn Lộc từng hỏi Alpha: "Tại sao lần nào anh cũng đến trước tôi? Nếu tôi hối hận mà không đến, chẳng phải sự chờ đợi của anh là uổng phí hay sao?"

Omega nhớ lại câu trả lời của Alpha.

Hắn nói: “Nếu không đến sớm, nếu tức giận thì sau này sẽ không đến nữa”.

Ôn Lộc trước nay coi đối phương như châu báu, đối phương lại coi hắn như cỏ rác, hắn làm sao có thể đối đãi chân thành như vậy?Đôi mắt đó nhìn thẳng vào cậu với cảm xúc thuần khiết nhất.

Những lời hắn nói khiến Ôn Lộc muốn khóc.

Alpha dường như coi hắn như người quan trọng nhất.

Thời gian trôi qua, cậu cũng nảy sinh tình cảm với Alpha.

Cậu không có nhiều bạn bè ở thị trấn nhỏ và Alpha là người duy nhất cậu thường xuyên tiếp xúc. Thỉnh thoảng cậu còn đưa Alpha ra ngoài đi dạo và giúp anh ấy tắm rửa.

Lần nào Alpha cũng đưa anh xuống tầng dưới như để bảo vệ anh.

Anh ấy sẽ không rời đi như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình cho đến khi nhìn thấy đèn trong nhà Ôn Lộc và cho đến khi bóng của hắn hòa vào màn đêm.

Đối với hắn, Ôn Lộc là người tốt nhất đối với hắn.

Alpha không biết liệu Ôn Lộc có dành cho hắn sự quan tâm ngắn hạn như những người khác hay không, vì vậy hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh lớn nhất của mình để khiến omega đối xử tốt với hắn lâu hơn một chút.

Omega sẽ đưa hắn đi chơi mà không hề khinh thường hắn, thậm chí còn mua đồ ăn cho hắn.

Thật ra, ngoài việc đợi Ôn Lộc, hắn còn đứng bên ngoài nhìn Ôn Lộc trong tiệm hoa.

Khi nhìn thấy cậu ấy mỉm cười vui vẻ với người khác, hắn có cảm giác như lòng mình tràn ngập bong bóng chua chát.

Đặc biệt khi nhìn thấy Omega cho những chú chó hoang khác ăn, cậu sẽ mỉm cười và chạm vào đầu chú chó con, sẽ càng hạnh phúc hơn khi nhìn thấy chú chó con thè lưỡi ra tỏ vẻ thích thú.

Hắn cũng muốn được sờ đầu, cũng muốn Ôn Lộc cười với hắn như vậy.

Ánh mắt này dừng lại cho đến khi Ôn Lộc bước vào cửa hàng thú cưng.

Alpha đã thấy rằng thông thường sau khi có người đi vào sẽ mang theo một con vật nhỏ đi ra và mang nó về nhà.

Nghĩ đến Ôn Lộc sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với một con vật nhỏ khác, hắn không khỏi thống khổ trong lòng.

Hắn đợi Omega từ trong cửa hàng đi ra, lại vui mừng phát hiện trên tay Ôn Lộc trống rỗng.

Nhưng cảm giác khủng hoảng không thể bị loại bỏ dễ dàng như vậy.

Cho nên khi gặp lại Ôn Lộc hắn cũng bắt chước hành vi của một con chó con, nắm lấy tay omega, liếʍ, dùng một giọng điệu cực kỳ nịnh nọt và chân thành nói:

“Đưa tôi về nhà, được không?”

Giọng điệu của Alpha rất nghiêm túc, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cậu khiến đôi đồng tử cậu co rút lại toàn thân cậu như đang bốc cháy.

Đặc biệt là khi bàn tay bị Alpha liếʍ, đầu lưỡi mềm mại vẫn có cảm giác ngứa ran, khiến hai má cậu đỏ bừng, cậu cảm thấy pheromone của mình ngày càng rõ ràng.

Vì hương vị của Magnolia vô cùng nhạt nhẽo nên hương vị của Omega sẽ chỉ tăng lên khi có người tiếp xúc giống như một dòng nước suối sảng khoái nhưng cũng đầy kí©h thí©ɧ.

"Tôi so với mấy chó con ngoài kia sẽ càng ngoan hơn"

Họ quen nhau được một thời gian, sự ngây thơ và chân thành của Alpha đều được cậu chú ý. Ôn Lộc đột nhiên nói ra lời như vậy, nghĩ tới đối phương có thể đã nhìn thấy hắn đi vào cửa hàng thú cưng, nghĩ tới không muốn hắn nữa.

Thấy cậu không phản ứng, Alpha cho rằng Omega không thích anh, đôi tai nhung vô hình trên không trung cụp xuống.

Sau đó Ôn Lộc nhìn thấy đối phương bộ dáng mất mát cùng bất đắc dĩ, giống như lần đầu gặp mặt, hắn đang muốn buông tay rời đi, tựa như đang định để lại hắn chỉ có một tấm lưng chán nản.