Chương 2

Nhân tiện, Mạnh Húc cũng có một ngôi nhà dành riêng cho cậu và hắn.

Bởi vì từ nhỏ sống ở chợ đen nên trong tiềm thức cậu đã biến mình thành một con nai ngoan ngoãn được thuần hóa.

Ôn Lộc đã nhìn thấy sự tàn ác ở chợ đen, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy của cậu nên đã đáp ứng yêu cầu của Mạnh Húc.

May mắn thay, Mạnh Húc rất yêu cậu, đôi mắt đen sâu thẳm luôn tràn ngập tình yêu, như muốn tan vào xương tủy của cậu.

Mạnh Húc luôn dỗ dành cậu khi làm chuyện như vậy, hắn thương cậu, sợ đau nên luôn hôn cậu, như thể trong lòng hắn đầy mê đắm và tham lam, mỗi lần như vậy đều có thể biến cậu thành vũng nước để mặc người khác thao túng.

Mạnh Húc nói: “bé ngoan, em là nai nhỏ của tôi, tôi sẽ đối xử thật tốt với em”

Sau đó Mạnh Húc hôn lên dái tai cậu, như đang thực hiện một nghi lễ thánh thiện, sau đó cắn vào tuyến nội tiết của cậu để tiêm thứ pheromone lạnh lùng, bá đạo của Alpha.

Ôn Lộc gắt gao ôm chặt lấy hắn, muốn cùng Mạnh Húc mãi mãi sống như vậy.

Omega nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn như thế này và cậu sẽ luôn thích Alpha.

Tai nạn biến đổi bắt đầu từ đâu?

Mạnh Húc không ăn đồ cậu nấu nữa, không cười với cậu ngay cả khi hắn đã bắt đầu không về nhà cả ngày?

Kỳ thật những thứ này đối với Omega đều không là gì, Ôn Lộc tin rằng Mạnh Húc thích mình, có thể là bởi vì công ty quá bận rộn mà thôi.

Vì thế Ôn Lộc vẫn như thường ngày tưới hoa trong vườn, ngâm nga một bài hát chờ Alpha của mình về nhà. Cậu sẵn sàng trao tất cả những gì mình có cho Mạnh Húc, trao tất cả những gì tốt đẹp và tình yêu mà cậu để lại cho riêng mình Mạnh Húc.

Ôn Lộc cũng không phải quá ngu ngốc, cậu có thể ngửi được mùi vị Omega khác trên người Alpha.

Cậu cũng có thể nhìn thấy những dấu hôn màu tím trên cổ Mạnh Húc, giống như những mũi kim vô hình, khiến anh bị thủng từng lỗ một.

Anh thậm chí còn nghe thấy âm thanh Alpha quan hệ tìиɧ ɖu͙© với ai đó ở đầu bên kia điện thoại, và giọng nói của Omega ở đầu bên kia dài và dính.

Giọng của Alpha vô cùng nhẹ nhàng.

Anh biết Mạnh Húc có thể đã chán, nhưng anh cũng nghĩ có lẽ sau khi chơi với cô hai ngày, đối phương sẽ thay đổi, đối xử với anh cũng như trước.

Dù sao, tôi cũng là nai con yêu thích của anh ấy, phải không?

Omega cố gắng hết sức để khiến Alpha nhớ lại mình tốt như thế nào, đồng thời chủ động ngỏ lời yêu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙©, hôn lên môi anh.

Đôi mắt anh ươn ướt cầu xin, đáng thương và nũng nịu nói: "Húc ca, em rất nhớ anh."

"Nai nhỏ, tôi cũng rất nhớ em."

Mạnh Húc nhẹ nhàng hôn cậu, như thể câụ được đưa về lại quá khứ, khi mối quan hệ này thuần túy là giữa hai người.

Cái miệng này hôm qua còn hôn người khác.

Giống như một con quỷ, hắn ta từng chút một muốn làm tổn thương người khác bằng nụ cười và cảm xúc giả tạo của mình.

Cậu cố gắng không nghĩ đến điều đó, nhưng mọi thứ đều tan vỡ khi Mạnh Húc gọi tên người khác trên giường.

Sau đó, Omega phát hiện ra rằng điều mà cậu cho là sự cứu rỗi thực ra chỉ coi cậu như một vật thay thế mà thôi.

Một món đồ chơi có thể tùy ý vứt đi bất cứ lúc nào.

Nhưng cậu không khỏi muốn khóc, tất cả những điều này chỉ là ảo giác, chẳng lẽ khi Mạnh Húc hôn cậu, hắn có nghĩ đến người khác không?

Ôn Lộc không có dũng khí để tra hỏi Mạnh Húc, ngay cả khi vô tình nhìn thấy bức ảnh Mạnh Húc chụp cùng Omega gần giống hệt mình, cậu cũng chỉ có thể kìm nén nước mắt, dùng khăn tay lau sạch rồi đặt lại chổ cũ.

Omega nghĩ rằng ít nhất Mạnh Húc cũng sẽ cảm thấy áy náy, nhưng điều cậu nghe được là Alpha đang nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Bé ngoan, đừng tức giận. Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cậu ta đi. Đem em qua đây nhé."

Ôn Lộc chỉ nhớ lúc đó toàn thân như tê liệt, tai ù đi, chỉ còn lại âm thanh kéo dài của Alpha liên tục vang vọng.

Cậu không khỏi rơi nước mắt, cổ họng đau đến mức khi nuốt nước bọt, dường như có ai đó đang ngăn chặn cậu thở, khiến cậu rơi vào tuyệt vọng vô đáy.

Hậu quả của việc bị đưa về là bị đối xử như đồ chơi ở chợ đen và bị vô số Alpha không tìm được bạn đời ức hϊếp, hết lần này đến lần khác cho đến cuối đời.

Số phận cuối cùng của những omega mà anh nhìn thấy là pheromone của họ bị rò rỉ, họ luôn khao khát được người khác lấp đầy, và cuối cùng chết dưới tay một nhóm người.

Omega không biết tại sao Mạnh Húc lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Khi mua cậu ta, Alpha biết hậu quả của việc gửi cậu quay trở lại.

Cậu nghĩ rằng thà rằng chạy trốn bây giờ còn hơn là đợi Mạnh Húc đưa cậu trở lại chợ đen để trở thành vũ khí xá© ŧᏂịŧ của các Alpha khác..Vì vậy, khi Mạnh Húc trở về nhà, chất pheromone của Ôn Lộc đã biến mất trong nhà, đồ đạc của cậu cũng không còn nữa, như thể người này chưa từng xuất hiện.

Ôn Lộc thật sự đã bỏ trốn.