Chương 19

Đối với một Omega được đánh dấu một lần, không có pheromone êm dịu của Alpha, tác dụng của chất ức chế là rất ít.

Ôn Lộc mỗi lần đều trốn ở trong phòng Mạnh Húc, chui vào tủ và giường của hắn, chất đống những thứ mà Alpha dùng làm tổ, khiến cậu miễn cưỡng chống cự được sự tấn công của dã thú.

Những lúc này, Omega luôn gọi tên Mạnh Húc.

Không phải trước đây cậu chưa từng gọi cho Alpha, nhưng thứ phát ra trong điện thoại là tiếng rêи ɾỉ khi Mạnh Húc làʍ t̠ìиɦ với một Omega khác.

Mạnh Húc không biết những điều này, hắn chỉ cảm thấy dù hắn có làm gì thì trong mắt Omega, hắn vẫn luôn là người tốt.

Những điều tồi tệ đó dường như đã bị đối phương cố tình xóa bỏ.

Khi nhìn thấy Ôn Lộc lần nữa, hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười ôn hòa, sau đó hỏi hắn: "Anh, anh đã về rồi, em vui lắm." Giọng điệu yếu ớt khàn khàn, nghe không rõ.

Cho đến sau này ở cùng Lăng Tử, hắn mới không khỏi nghĩ tới con nai nhỏ ngốc nghếch này trên giường.

Ngay cả khi Lăng Tử đề nghị sống cùng hắn, hắn cũng chỉ muốn tạm thời sắp xếp Omega ở một nơi khác và thỉnh thoảng đến thăm cậu.

Nhưng Omega đã bỏ trốn.

Lúc đầu hắn không để tâm, dù sao Ôn Lộc cũng thích hắn như vậy, sao cậu có thể rời đi được?

Tệ nhất, nếu ở bên ngoài đã đủ khổ, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại, rồi nói với hắn rằng: “Anh ơi, em sai rồi, em sẽ không bao giờ rời đi nữa”.

Bây giờ hắn biết được rằng Omega đã được đánh dấu.

Nai nhỏ đã trở thành của người khác.

Tại sao hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.

Thông tin của Alpha rất khó lấy được, Mạnh Húc đã tốn rất nhiều công sức mới có được, khi nhìn thấy tên Alpha và cha mẹ, hắn không khỏi bật cười.

Người được gọi là Alpha đó có thể cũng không khá hơn anh ta là bao nhiêu.

Sự xuất hiện của Mạnh Húc cũng khiến Ôn Lộc phải suy nghĩ rất nhiều.

Alpha sẽ làm gì nếu cậu thực sự rời đi? Cậu muốn biết Ôn Tiểu Sư có quan tâm đến cậu hay không, Alpha sẽ nói gì với cậu khi hắn nhớ ra?

Trong đầu cậu vang lên đủ loại giả thuyết, nhưng Ôn Lộc vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Sư thì tất cả đều hóa thành hư vô.

Nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác bất an, Alpha trước mặt giống như sỏi đá, càng cố níu giữ lại càng không giữ được, cậu không biết loại cảm giác này là như thế nào.

Đêm tối và gió nhẹ.

Ôn Tiểu Sư như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, vội vàng ôm Omega vào phòng, mặc kệ Ôn Lộc đang làm gì.

Omega di chuyển trên cơ thể hắn mặc dù Ôn Lộc đỏ mặt và mắng hắn: "Mau đặt em xuống".

Lúc Alpha đi ra ngoài, hắn thần bí nói muốn tạo cho cậu một bất ngờ, lúc trở về lại bộ dạng như thế này.

Ôn Lộc thầm nghĩ, mình sẽ không bị gì chứ?

Nghĩ tới đây, Ôn Tiểu Sư đem cậu đặt lên giường.