Chương 10

Mạnh Húc đưa cậu về vì ngoại hình của Ôn Lộc có phần giống với Lăng Tử.

Ai quen Mạnh Húc đều biết hắn có một người không thể nào quên, thậm chí hắn còn gạt bỏ hết tôn nghiêm và theo đuổi người đó hơn một năm, mãi đến khi biết đối phương đã có bạn trai, hắm mới dần dần rút lui khỏi cuộc sống của người đó.

Lăng Tử là người đầu tiên Mạnh Húc yêu.

Khi đó, hắn cùng bạn mình đến chợ đen vô tình nhìn thấy Ôn Lộc.

Khi đó, Ôn Lộc là người nổi bật nhất trong đám người, trong mắt có sự háo hức, khao khát và ẩn chứa sự đau thương.

Hắn ta ít nhiều cũng biết các quy tắc của thị trường chợ đen.

Omega tựa như một con nai bị thương, rơi vào bẫy, ánh mắt nóng rực dõi theo anh, như muốn nói: Cứu tôi với.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng của đối phương, trong lòng hắn như thả lỏng ra, ôm Ôn Lộc về nhà.

Sau khi Omega theo anh trở về, trong mắt cậu tràn đầy hy vọng mong đợi về cuộc sống sau này, giống như một con chim hoàng yến thoát khỏi chiếc l*иg đã giam cầm cậu rất lâu và giành được sự tự do đã mất từ lâu.

Đôi mắt của Ôn Lộc luôn lấp lánh những tia sáng nhỏ, như thể hắn là cả thế giới của cậu, đôi lúc lại cất tiếng hót líu lo như một chú chim nhỏ.

Giống như một mặt trời nhỏ, nó từng chút một chữa lành vết thương trong lòng cậu, tia sáng mờ ảo và ấm áp khiến cậu cảm thấy hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần.

Điều hắn cảm thấy ở Ôn Lộc là cậu rất tốt bụng, như thể tất cả những gì cậu có đều được trao cho hắn.

Mạnh Húc nhớ tới bạn mình đã hỏi hắn: " Cậu không thực sự thích Omega mà cậu mua phải không? Cho dù là Omega chất lượng cao thì nền tảng của nó cũng không bằng Lăng Tử. Cứ chơi đi, nhưng đừng lúng sâu quá."

"Im đi." Mạnh Húc vô cùng khó chịu, không hiểu sao khi người khác so sánh hai người với nhau lại cảm thấy khó chịu, sau đó nói: "Tôi chỉ chơi cho vui thôi."

Còn nữa, hắn mua Ôn Lộc để mua vui mà thôi.

Cho dù có ý nghĩ này, Mạnh Húc vẫn không ngừng tê liệt trong lòng, ngay cả hắn cũng không thể phân biệt được hắn đối Omega chuyện tốt có bao nhiêu là thật giả.

Sau đó, Lăng Tử nói với hắn rằng cậu sống rất tồi tệ và hắn đã ở trong trái tim cậu suốt những năm qua.

Hắn cứ chờ đợi, đợi Lăng Tử chia tay rồi sẽ ở bên hắn một cách tự nhiên.

Rốt cuộc thì đó chính là điều mà hắn mong muốn suốt bấy lâu nay phải không?

Hắn cố tình phớt lờ Ôn Lộc sử dụng thái độ hoàn toàn khác, thậm chí bỏ mặc ngày phát tình của cậu.

Ôn Lộc thường xuyên đau đớn lăn lộn, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi để tránh đau đớn, thường xuyên cắn môi đến bật máu mà chính bản thân cũng không biết.

Omega người đầy mồ hôi, như thể vừa được vớt lên khỏi nước. Pheromone nhẹ biến thành vũ khí sắc bén làm tổn thương cơ thể cậu, giống như một con thú hung dữ đang cố gắng thoát ra khỏi nhà tù trong cơ thể cậu, cắn và tấn công một cách bừa bãi.Đối với một Omega được đánh dấu một lần, không có pheromone êm dịu của Alpha, tác dụng của chất ức chế là rất ít.

Ôn Lộc mỗi lần đều trốn ở trong phòng Mạnh Húc, chui vào tủ và giường của hắn, chất đống những thứ mà Alpha dùng làm tổ, khiến cậu miễn cưỡng chống cự được sự tấn công của dã thú.

Những lúc này, Omega luôn gọi tên Mạnh Húc.

Không phải trước đây cậu chưa từng gọi cho Alpha, nhưng thứ phát ra trong điện thoại là tiếng rêи ɾỉ khi Mạnh Húc làʍ t̠ìиɦ với một Omega khác.

Mạnh Húc không biết những điều này, hắn chỉ cảm thấy dù hắn có làm gì thì trong mắt Omega, hắn vẫn luôn là người tốt.

Những điều tồi tệ đó dường như đã bị đối phương cố tình xóa bỏ.

Khi nhìn thấy Ôn Lộc lần nữa, hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười ôn hòa, sau đó hỏi hắn: "Anh, anh đã về rồi, em vui lắm." Giọng điệu yếu ớt khàn khàn, nghe không rõ.

Cho đến sau này ở cùng Lăng Tử, hắn mới không khỏi nghĩ tới con nai nhỏ ngốc nghếch này trên giường.

Ngay cả khi Lăng Tử đề nghị sống cùng hắn, hắn cũng chỉ muốn tạm thời sắp xếp Omega ở một nơi khác và thỉnh thoảng đến thăm cậu.

Nhưng Omega đã bỏ trốn.

Lúc đầu hắn không để tâm, dù sao Ôn Lộc cũng thích hắn như vậy, sao cậu có thể rời đi được?

Tệ nhất, nếu ở bên ngoài đã đủ khổ, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại, rồi nói với hắn rằng: “Anh ơi, em sai rồi, em sẽ không bao giờ rời đi nữa”.

Bây giờ hắn biết được rằng Omega đã được đánh dấu.

Nai nhỏ đã trở thành của người khác.

Tại sao hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.

Thông tin của Alpha rất khó lấy được, Mạnh Húc đã tốn rất nhiều công sức mới có được, khi nhìn thấy tên Alpha và cha mẹ, hắn không khỏi bật cười.

Người được gọi là Alpha đó có thể cũng không khá hơn anh ta là bao nhiêu.

Sự xuất hiện của Mạnh Húc cũng khiến Ôn Lộc phải suy nghĩ rất nhiều.

Alpha sẽ làm gì nếu cậu thực sự rời đi? Cậu muốn biết Ôn Tiểu Sư có quan tâm đến cậu hay không, Alpha sẽ nói gì với cậu khi hắn nhớ ra?

Trong đầu cậu vang lên đủ loại giả thuyết, nhưng Ôn Lộc vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Sư thì tất cả đều hóa thành hư vô.

Nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác bất an, Alpha trước mặt giống như sỏi đá, càng cố níu giữ lại càng không giữ được, cậu không biết loại cảm giác này là như thế nào.

Đêm tối và gió nhẹ.

Ôn Tiểu Sư như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, vội vàng ôm Omega vào phòng, mặc kệ Ôn Lộc đang làm gì.

Omega di chuyển trên cơ thể hắn mặc dù Ôn Lộc đỏ mặt và mắng hắn: "Mau đặt em xuống".

Lúc Alpha đi ra ngoài, hắn thần bí nói muốn tạo cho cậu một bất ngờ, lúc trở về lại bộ dạng như thế này.

Ôn Lộc thầm nghĩ, mình sẽ không bị gì chứ?

Nghĩ tới đây, Ôn Tiểu Sư đem cậu đặt lên giường.