Chương 2: Sờ tay mà còn cố nhịn?

Cô lề mề nửa ngày không tới gần, Tiếu Khâm nhíu mày, đặt điện thoại di động xuống ngẩng đầu nhìn cô vâng dạ đứng đó, cúi đầu rũ mắt đáng thương, giống như một con vật nhỏ sợ hãi.

Eo và mông ong bắp cày được bao bọc trong chiếc váy ôm sát, đôi chân dài mềm mại cọ xát vào nhau không yên.

Cô không biết rằng bộ dạng bất lực này của mình càng làm cho người khác muốn hung hăng bắt nạt.

Cổ họng anh khẽ động, trực giác cảm thấy bụng dưới như có hơi nóng tỏa ra, du͙© vọиɠ có chút trướng lên làm anh phát đau. Đáy mắt trầm xuống, nhưng trên mặt anh không để lộ ra biểu cảm gì, anh vẫn dựa vào ghế, thả hai chân dài từ dưới bàn họp ra, mặt hướng về phía cô, nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng khẽ thở dài, nói: "Lại đây.”

Cuối cùng Lương Lộc cũng đi tới trước mặt anh, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên chân mình, nâng mặt cô lên, kiên nhẫn nói: Nói đi, chuyện gì đã xảy ra? Lần trước bên mình đã thương lượng với họ xong xuôi, tại sao đêm trước ngày ký hợp đồng Lý tổng lại gọi điện nói với anh rằng không ký nữa, còn nói là bởi vì sau khi nghe em tỉ mỉ giới thiệu sản phẩm bên mình thì cảm thấy sản phẩm của chúng ta không đáp ứng được nhu cầu của họ."

Cuối cùng Lương Lộc cũng ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh nói như vậy, cô trừng to mắt, nóng nảy: "Cái gì? Cái đồ khốn kiai... Hắn, hắn nói như vậy với anh?"

Tiếu Khâm liếc mắt nhìn ngón tay mềm mại đang đặt trên đùi cô, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy, đặt lên đùi của mình, cuối cùng phủ nó lên dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đang giận dữ, cách một lớp quần nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, tiếp tục hỏi: "Ai là đồ khốn? Anh Lý? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô thấp giọng nói, suy nghĩ một chút, cuối cùng giải thích: "Ngày đó em tìm hắn thương lượng chi tiết hợp đồng, mọi người cùng nhau họp rất thuận lợi. Sau đó hắn mời riêng em ăn cơm, nói tỏ vẻ thành ý cũng cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, em lập tức đáp ứng, kết quả lúc ăn cơm hắn vừa cọ chân em dưới gầm bàn vừa sờ tay em, còn ám chỉ với em là sau khi cơm nước xong đi phòng bao uống trà..."

Nhớ lại chuyện ngày đó, cô càng nghĩ càng tức giận ủy khuất, không nhận ra hơi thở của Tiếu Khâm nặng dần, đè tay cô lên chỗ nhô lên giữa háng anh, động tác chà xát gậy thịt cũng tăng dần, cô vẫn nói: "Em không ngốc, đương nhiên là em không thể đi, nên từ chối hắn. Vốn tưởng hắn chỉ sờ tay một chút thôi thì em còn nhịn, nhưng bảo đi thuê phòng thì là một chuyện khác, em sẽ không…”

Nghe vậy, Tiếu Khâm tức giận, trầm giọng nói: "Sờ tay mà còn cố nhịn? Từ lúc nào công ty dựa vào mấy việc này để ký hợp đồng vậy?”

Trong lòng Lương Lộc biết mình nói sai, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, em cũng là nhất thời nóng vội, khoản tiền thưởng này lại lớn, mắt thấy sắp thành công... Không phải là em đã từ chối rồi sao. Lúc ấy hắn nói không sao, sau đó gọi điện thoại cho em mấy lần hẹn em đều bị em từ chối, cuối cùng không quấy nhiễu em nữa. Em cứ nghĩ rằng việc này kết thúc rồi, không ngờ bây giờ hắn lại giận cá chém thớt như vậy, còn nói những lời đó với anh…”