Chương 2
“Nha đầu thúi!”
Hai tay vươn tới, kéo tai Liễu Dương dùng sức kéo ra hai bên: “Ta xem ngươi còn dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta không! Xem ta có giật đứt lỗ tai ngươi không!”
“Ai da! Lão đầu thúi ngươi bớt không giảng đạo lý đi! Cả ngày tới tối chỉ biết ngủ ngủ ngủ! Ngủ chết ngươi mới tốt a! Oa, đau quá! Kiếm Minh nhanh tới cứu ta!”
Tả Kiếm Minh nhìn một màn thường xuyên phát sinh này, thật sự nói không nên lời hỏi trời xanh. Già rồi không ra dáng già, nhỏ cũng không ra dáng nhỏ. Một người già mà không nghiêm, một người vô pháp vô thiên, y cũng lười quản tới.
“Kiếm Minh! Đệ không nghĩa khí! Nhanh cứu sư tỷ ta chứ! Lỗ tai ta sắp bị lão đầu thúi này ngắt đứt rồi!”
Thở ra một hơi, Tả Kiếm Minh phi thân tới, một tay ấn Liễu Dương, một tay kiềm tay của Phó Đông Hải. Hơi dùng lực, tay của Phó Đông Hải rớt khỏi tai Liễu Dương.
Liễu Dương vội che lỗ tai vì bị nhéo mà sưng to như lỗ tai heo lại, ủy khuất trừng mắt nhìn lão đầu đối diện.
“Kiếm Minh, sao ngươi không để sư thúc ta giáo huấn giáo huấn tử nha đầu mắt không tôn trưởng này?” Lão đầu chắp tay sau lưng, bộ dáng thiên vương lão tử.
“Sư thúc, ngài cũng nên đổi cách đi, mỗi lần đều nhéo tai sư tỷ, nhiều năm như vậy tai của sư tỷ không biến lớn biến dài thật sự là kỳ tích.”
“Đó là do thủ pháp của ta tốt, cho dù thật sự làm tai nó biến hình, ta cũng có thể kéo trở lại như cũ.”
Tả Kiếm Minh nhịn không được bật cười: “Được rồi, sư thúc lợi hại nhất, hôm nay chúng ta tới cáo biệt với ngài, một canh giờ nữa ta và sư tỷ sẽ lên đường.”
“Hừ! Lão đầu thúi này có thể nghĩ được cái gì? Chúng ta đặc biệt đến cáo từ với ông, vậy mà ông ta ở đây đánh giấc! Sớm biết như vậy chúng ta cứ trực tiếp đi cho rồi!”
Nhìn Liễu Dương xoa xoa lỗ tai xưng đỏ, Tả Kiếm Minh đi tới kéo tay nàng ra, tự mình giúp nàng xoa tai. Liễu Dương rất tự nhiên một bên để y xoa một bên cãi nhau với Phó Đông Hải.
“Được rồi được rồi, tối qua không phải vì ta uống quá nhiều rượu mới có thể ngủ ngon vậy sao! Nếu các ngươi sắp đi, thân làm sư thúc của các ngươi ta cần dặn dò các ngươi vài câu.”
Phó Đông Hải hồi phục bộ dáng sư thúc, đứng trước mặt họ nói: “Nhớ kỹ, ở bên ngoài làm cái gì cũng đều phải bảo vệ danh dự của Phi Ngọc Đường chúng ta.”
Liễu Dương đảo mắt trắng, cho xin đi đừng mỗi lần chúng ta ra ngoài thì ngươi lại nói mấy lời vô ích này chứ được không? Chúng ta có lần nào không bảo vệ danh dự của Phi Ngọc Đường? Lão đầu thúi nhà ngươi có thể nào sáng tạo chút không? Hay là sư thúc ngươi đây chỉ có thể học thuộc những câu giáo huấn của người khác thôi?”
“Khụ khụ!” Phó Đông Hải cũng vì mấy câu phí lời của mình mà ho khan mấy tiếng, không còn cách nào, không nói câu này thì bảo ông nói cái gì?
“Không thể tùy tiện đánh nhau với người ta, cho dù các ngươi võ công tốt, cũng không thể tùy tiện tiếp nhận khiêu chiến biết chưa? Đương nhiên, các ngươi có thể trước nhẫn nhẫn, khi nhẫn đến mức không thể nhẫn được nữa thì các ngươi phải đánh tới hoa rơi nước chảy! Người của Phi Ngọc Đường sao có thể để cho mấy hài tử bậy bạ đó ức hϊếp?!”
“Sư thúc, ngài còn gì cần giáo huấn nữa không?”
“Để ta suy nghĩ, ai da, tóm lại các ngươi phải duy trì danh dự của Phi Ngọc Đường, đừng bị người khác ức hϊếp, giành chút mặt mũi cho ta trong võ lâm đại hội là được. Không cần giành đệ nhất, cảm thấy không ý nghĩa thì cứ trở về, đánh qua đánh lại với bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Đó đều là những cao thủ nhị lưu, cao thủ chân chính không ai lại giống như khỉ lên đó diễn trò, chúng ta chỉ đi cho có hình thức, nể mặt võ lâm minh chủ mà thôi. A đúng rồi, khi trở về nhớ mua chút rượu nổi tiếng ở nơi đó cho ta.”
Tật xấu mê rượu của Phó Đông Hải thật sự không đổi được, Tả Kiếm Minh nói: “Đồ nhi đã biết, xin nghe sư thúc giáo huấn.”
Hai người cuối cùng cáo biệt Phó Đông Hải, rời khỏi Phi Ngọc Đường, cưỡi ngựa một đường xuôi nam.
Ngày thứ năm, hai người đến một thành thị gần Vân thành. Gần tối, tìm được một khách *** nhìn có vẻ không tồi dự tính nghỉ một đêm.
“Hai vị khách quan, là muốn ở trọ sao?” Tiểu nhị phi thường nhiệt tình hỏi.
Liễu Dương hồi đáp: “Hai gian khách phòng thượng đẳng, chúng ta trọ một đêm. Hiện tại chuẩn bị cho chúng ta chút đồ ăn, bốn món rau, hai món mặn, hai bát cháo, và vài cái màn thầu.”
“Được!! Nhị vị xin đợi một lát, lập tức chuẩn bị cho các vị!”
Cơm rau rất nhanh được dọn lên, Tả Kiếm Minh và Liễu Dương vừa ăn mấy miếng, thì thấy ngoài cửa truyền tới tiếng ồn bất mãn của nam tử.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử đó tướng mạo phi thường anh tuấn, mặc y sam tơ lụa thanh sắc, trong tay cầm quạt trắng. Vốn nên là một người tiêu sái khí độ không chịu bó buộc, chỉ đáng tiếc hiện tại y mang theo vẻ mặt không vui bước nhanh vào, vừa đi vừa mắng nam tử theo sau.
Tả Kiếm Minh vô thức nhìn sang nam tử đi theo sau đó, chỉ vừa nhìn liền cảm thấy tim hãi hùng kinh sợ.
Sao lại có người tướng mạo tà tứ như vậy? Cho dù có tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng với kiến thức rộng rãi của y chỉ cần nhìn một cái liền biết người đó tuyệt không phải loại thiện lương.
Xung quanh hắn tản phát ra khí tức khiến cho y dù nội lực thâm hậu cũng cảm thấy áp bách.
“Kiếm Minh, ngưng khí an thần.” Liễu Dương kéo đầu y quay lại nhìn mình: “Ăn cơm đi.”
Tả Kiếm Minh cười cười, cúi đầu ăn cơm.
Nam tử tuấn lãng đó vừa ngồi xuống, ông chủ khách *** đã vội chạy ra, còn lệnh người chuẩn bị trà và điểm tâm.
“Vân thiếu gia, không biết ngài đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa. Khách phòng đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi, ngài muốn nghỉ ngơi trước hay là dùng cơm trước?”
“Ta đói rồi, ăn cơm!” Nam tử xua chưởng quầy đi, liếc mắt trừng sang nam tử tà tứ đang ngồi nhàn nhàn nhã nhã uống trà đối diện.
“Quyền Anh ngươi đồ vương bát đản! Có ngon thì ngươi đừng đi theo ta, ta muốn đi uống hoa tửu, ta muốn đi phiêu kỹ, lão tử cao hứng ngươi quản được sao?!”
Nam tử vẫn luôn mặt không biểu tình không chút động đậy đó sau khi nghe câu nói này cuối cùng cũng có phản ứng, dùng thanh âm hàn khí khϊếp người nói từng chữ: “Ngươi nói lại một lần thử xem.”
Người nghe câu nói này không ai không cảm thấy được hàn khí bức người.
Nam tử vốn làm ầm ĩ nãy giờ nghe câu này xong thoáng chốc im bặt.
Tả Kiếm Minh vừa cắn màn thầu vừa cảm thấy kỳ quái, một người vừa rồi rõ ràng kiêu ngạo hống hách như vậy mới chớp mắt đã giống như người vợ nhỏ bị ức hϊếp không dám nói một tiếng?
Người này cũng quá kỳ quái đi, còn nữa, tại sao chủ tiệm này vừa nhìn thấy y liền trở nên tôn kính như vậy, y rốt cuộc là ai?
Một lúc sau, khi tất cả mọi người đều cho rằng nam tử tuấn lãng đó đã trở nên thành thật, thì bên đó đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn.
Tả Kiếm Minh và Liễu Dương nhìn qua hướng phát ra tiếng vang, chỉ thấy cái bàn đó bị người một cước đạp ngã.
Chỉ thấy nam tử đó tức phì phò nói: “Ngươi bớt hϊếp người thái quá! Ngươi đừng cho là ta sợ ngươi, Vân Cẩm Nghị ta lớn như vậy còn chưa từng uất ức như thế đâu! Ai muốn cùng ngươi trở về cái Vân thành cẩu thí này, lão tử hiện tại muốn phân đạo chia đường với ngươi, lão tử hiện tại muốn đi tìm lạc thú!”
Nam tử nói xong phất tay áo bỏ đi, quạt cũng ném xuống đất không cần nữa.
Vân Cẩm Nghị? Chính là đệ nhất phú thương đó? Thật không ngờ có thể gặp y ở chỗ này. Sao y lại còn trẻ như vậy? Hơn nữa tính cách của y cũng khiến người ta kinh ngạc vô cùng, người như vậy lại là phú thương mà khắp thiên hạ không ai không biết.
Nam tử tên Quyền Anh đó lúc nào đứng lên thế nhưng tại đương trường không ai nhìn thấy, thoáng chốc hắn đã đứng trước cửa túm lấy Vân Cẩm Nghị ôm vào lòng.
“Buông ta ra! Ta nếu còn đi với ngươi nữa thì ta thật sự là một tên thiển cận!”
“Ngươi đủ rồi chưa! Không phải chỉ là đâm ngươi vài cái sao, nếu ngươi không đi sờ mặt nữ nhân đó ta sẽ đâm ngươi sao?”
“Ta sờ mặt nàng ta thì ngươi liền đâm ta hả? Có người thích đâm như ngươi sao?!” Vân Cẩm Nghị nói rồi vô thức dùng tay che mông của mình.
Tả Kiếm Minh vừa uống một hớp trà xém chút phun ra, hắn đâm mông y sao?!
“Vậy tại sao ngươi sờ mặt nàng ta?”
“Lão tử thấy da dẻ của nàng ta đẹp muốn thử xem xúc cảm thôi không được hả?!”
Trong mắt nam nhân lập tức phát ra âm lạnh dọa người: “Được a, ngươi muốn thử xem xúc cảm đúng không? Hôm nay ta cho ngươi thử cho đủ!”
Nam nhân nói xong, một phát dùng sức vác Vân Cẩm Nghị lên vai, quay người đi lên lầu.
“Oa! Buông ta ra, Quyền Anh ngươi là đồ hỗn trướng!”
Dần dần, thanh âm của Vân Cẩm Nghị theo bước chân của Quyền Anh dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất không thấy.
Mọi người đều tỉnh lại từ cơn chấn kinh.
Tả Kiếm Minh ho khan một tiếng, nói: “Ha ha, cảm tình của họ xem ra rất tốt.”
“Cứ cảm thấy tên Vân Cẩm Nghị đó rất thiển cận thôi.” Bộ dáng của Liễu Dương có vẻ rất nghi hoặc: “Y làm sao ngày kiếm vạn lượng cho Vân gia được vậy? Dựa vào bộ dáng đó của y sao?” Tả Kiếm Minh và Liễu Dương nghỉ ngơi trong khách *** một đêm, ngày hôm sau ăn cơm sáng xong dự tính tiếp tục lên đường, ai biết lại đυ.ng phải hai người Vân Cẩm Nghị và Quyền Anh.
Bộ dáng vợ nhỏ bị ức hϊếp của Vân Cẩm Nghị khiến mắt Liễu Dương mãi nhìn chăm chăm vào y.
“Sư tỷ, ngươi nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lễ mạo.” Tả Kiếm Minh muốn làm cho Liễu Dương thu tầm mắt lại.
“Kiếm Minh, ngươi nhìn bộ dáng y, rất khả ái a! Tối qua nhất định bị người ức hϊếp rồi! Ngươi nhìn xem trên cổ y còn có hôn ngân kìa!” Liễu Dương nhỏ giọng vừa nhìn vừa nói với y.
Tả Kiếm Minh đảo mắt trắng, kéo đầu nàng quay về: “Còn nhìn nữa cẩn thận người ta đến đập ngươi. Sư tỷ, sao ngươi lại thích nhìn hai nam nhân ở bên nhau vậy?”
“Ngươi ngốc a!” Liễu Dương gõ lên đầu y: “Vì ta là nữ nhân, cho nên nhìn thấy hai tuyệt thế mỹ nam nhân ở bên nhau đương nhiên sẽ cảm thấy toàn thân phơi phới a!”
Nói xong, Liễu Dương quay đầu dự định tiếp tục nhìn trộm Vân Cẩm Nghị. Ai biết, vừa quay đầu, một chiếc đũa tre đang nhắm vào mắt nàng bay tới, tốc độ cực nhanh.
“Sư tỷ!” Tả Kiếm Minh tính cảnh giác cao, trước khi chiếc đũa đó đâm vào mắt Liễu Dương đã kịp cầm đuôi nó lại.
Hữu kinh vô hiểm, sắc mặt Liễu Dương tái nhợt nhìn chiếc đũa trong tay Tả Kiếm Minh, tất cả đến quá đột ngột, nàng còn không có tâm lý chuẩn bị.
Tả Kiếm Minh ném đũa xuống, quay đầu nhìn sang bàn của hai người kia.
Tên nam tử gọi là Quyền Anh đó cũng lãnh mắt nhìn bọn họ.
“Tại hạ Phi Ngọc Đường đệ tử Tả Kiếm Minh, dám hỏi cát hạ tại sao xuất thủ muốn đả thương sư tỷ của ta?”
“Mắt của nàng ta nhìn thứ không nên nhìn.”
Vân Cẩm Nghị bên cạnh dựng lông: “Này, Quyền Anh, ngươi nói ai là thứ gì?!”
Liễu Dương cuối cùng hồi thần khỏi chấn kinh, nàng dần lãnh mắt xuống: “Thế nào, Vân công tử lẽ nào không để người ta nhìn sao? Nếu ngươi không muốn người ta nhìn y, tại sao không tìm cái bao nào đó bao y lại? Cũng đỡ cho ngươi cả ngày tới tối lo lắng e sợ người khác nhìn y nhiều thêm một cái.”
“Sư tỷ, bớt nói vài câu.”
“Vân công tử, Liễu Dương ta sớm đã nghe qua danh ngươi, niên kỷ trẻ trung đã là phú thương kinh thành. Hiện tại nhìn thấy được không ngờ ngươi còn có tướng mạo nhất biểu thiên tài như vậy. Ta khuyên ngươi sớm rời khỏi người bên cạnh ngươi đi, hắn căn bản không xứng với ngươi, âm dương quái khí, nhìn thấy đã khiến người ta phát ghét!”
Liễu Dương không sợ chết nói xong, chưởng phong bên Quyền Anh đã đánh tới, Liễu Dương lần này sớm có chuẩn bị, thân hình nhẹ động liền tránh đi.
Hừ, nàng là đại đệ tử Phi Ngọc Đường không phải là hư danh?!
“Quyền Anh, ngươi dừng tay cho ta!” Người nói, là Vân Cẩm Nghị.
Chỉ thấy Vân Cẩm Nghị đứng bật dậy, không để tâm tới vẻ mặt xanh mét của Quyền Anh mà bước nhanh tới chỗ Liễu Dương.
Tả Kiếm Minh cảm thụ nội tức của y một chút, cũng may, là người ngay cả một chút nội lực cũng không có.
Chỉ thấy Vân Cẩm Nghị đi tới trước mặt Liễu Dương, y cao hơn Liễu Dương một cái đầu, đột nhiên nắm tay Liễu Dương: “Tiểu thư, ngươi thật rất có con mắt!”
Liễu Dương ngây ngốc, bị hai con mắt hẹp dài bắn điện của Vân Cẩm Nghị làm mơ hồ.
“Ngươi cũng cảm thấy gia khỏa đó âm dương quái khí đúng không? Ngươi cũng cảm thấy hắn rất biếи ŧɦái đúng không? Ta đã nói mà, hắn căn bản không xứng với ta, là ta đại phát thiện tâm mới miễn cưỡng để hắn đi theo ta. Hắn là loại biếи ŧɦái làm người ta ghét nhất! Ngươi có thể dũng cảm nói ra lời thật như vậy thật khiến ta được an ủi! Yên tâm đi, có ta ở đây hắn không dám tổn thương các ngươi. Ôi, xuất môn tại ngoại mọi người đều là bằng hữu, cô nương ngươi tên là Liễu Dương phải không? Y là sư đệ của ngươi? Tên là gì vậy?”
Tả Kiếm Minh ôm quyền nói: “Vân công tử, tại hạ Tả Kiếm Minh.”
Vân Cẩm Nghị lập tức buông tay Liễu Dương đổi sang nắm tay Tả Kiếm Minh: “Tả công tử cũng là người dáng vẻ đường đường a! Hân hạnh rồi!”
Tả Kiếm Minh bị y nắm đến toàn thân khó chịu, lại không tiện rút tay về.
“Vân Cẩm Nghị, ngươi buông tay ra cho ta!”
Một thanh âm thấp trầm mang theo cực độ không vui vang lên, dọa Vân Cẩm Nghị lập tức buông hai tay ra, đứng thẳng nghiêm chỉnh.
Đứng một lúc, Vân Cẩm Nghị giống như cũng cảm thấy không đúng lắm, lại dùng thanh âm cà lơ phất phơ nói: “Thế nào? Ta giao kết bằng hữu cũng chướng mắt ngươi sao?”
“Vân Cẩm Nghị, ngươi nếu còn lỗ mãng không thành thật một chút cho ta, ta liền đại khai sát giới.”
Vân Cẩm Nghị co cổ, chậm rãi dịch sang đứng bên cạnh hắn.
Uất ức quá a! Đây là tiếng lòng của Vân Cẩm Nghị.
“Hai vị, chúng ta có duyên gặp lại, Vân Cẩm Nghị ta hôm nay sẽ ghi nhớ hai vị.”
Mục quang Quyền Anh liếc qua, Vân Cẩm Nghị lại co cổ về.
Tả Kiếm Minh thật sự muốn cười, nhưng vì lễ mạo cũng chỉ đành nhịn xuống, ôm quyền nói: “Hôm nay may mắn quen biết hai vị cũng là vinh hạnh của tại hạ, Vân công tử, Quyền công tử, có duyên gặp lại.”
“Vân công tử, có duyên gặp lại a!” Mục quang của Liễu Dương trực tiếp phớt qua Quyền Anh chớp chớp mắt như dụ hoặc với Vân Cẩm Nghị.