Chương 3: Cấm địa

Lạc Ương vốn tưởng rằng nếu mình ngủ thϊếp đi, có lẽ sẽ mơ thấy được chút manh mối.

Nhưng mà giấc ngủ này của cô lại ngon lành và yên ổn đến lạ thường, đừng nói là mơ, ngay cả việc xung quanh đài sen có rất nhiều nến đang cháy, cô cũng chẳng ngửi thấy mùi gì!

Ngủ một mạch đến tận sáng, vừa mở mắt ra đã thấy mỹ thiếu niên xa lạ đang ngồi bên giường mình.

Lạc Ương mở mắt im lặng ba giây, kéo chăn che kín đầu, nhắm mắt lại.

Bên tai lại vang lên giọng nói u oán của mỹ thiếu niên: "Hình như anh đã nói với em rồi, tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa."

Lạc Ương: "..."

Lạc Ương lại kéo chăn xuống, khó hiểu nhìn đối phương: "Sao anh lại ngồi bên giường em nữa rồi?"

Mỹ thiếu niên hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"

Lạc Ương lễ phép đề nghị: "Hay là anh đi làm việc của mình đi? Tuy rằng là anh là bạn trai của em, nhưng mà cặp đôi với nhau cũng cần có không gian riêng chứ?"

Mỹ thiếu niên nhếch mép cười khẩy: "Em biết đường ra khỏi phòng này không? Biết nhà mình ở đâu, họ hàng bạn bè là ai, tiền tiết kiệm giấu ở chỗ nào, có kẻ thù nào không?"

Lạc Ương: "..."

Cô thò tay ra khỏi chăn, nắm chặt lấy tay áo mỹ thiếu niên, chân thành nói: "Bạn trai ơi, bạn trai à, không có anh em biết sống sao đây!"

Mỹ thiếu niên: "Hừ..."

Hôm nay lúc thức dậy, Lạc Ương cảm thấy thể lực mình có vẻ đã hồi phục hơn rất nhiều. Hôm qua đi hai bước đã thở hổn hển, hôm nay lại có thể xuống đất nhảy vài cái cũng không sao.

Chỉ là vận động nhiều một chút thì tim đập hơi nhanh.

Lạc Ương ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình, dùng sức ấn nhẹ xuống - kết quả là càng đau hơn, đau đến mức cô phải hít vào một hơi, vội vàng buông tay.

Lạc Ương: "Vậy chúng ta ra khỏi phòng trước nhé?"

Mỹ thiếu niên đứng dậy: "Ừ."

Thấy mỹ thiếu niên đi về phía bóng tối không có ánh nến, Lạc Ương vội vàng đuổi theo; may mà đối phương đi rất chậm, Lạc Ương cũng không đến nỗi đuổi theo không kịp.

Bước ra khỏi vùng sáng của ánh nến, xung quanh bỗng chốc tối sầm lại, Lạc Ương chẳng nhìn thấy gì, theo bản năng đưa tay về phía trước nắm lấy vạt áo của mỹ thiếu niên. Vì quá tối, cô cũng không biết mình đang nắm vào đâu, nhưng dựa vào độ cao thì chắc chắn không phải là vạt áo rồi.

Lạc Ương lên tiếng: "Em vẫn chưa hỏi tên anh là gì?"

Trong bóng tối, cô không nhìn thấy bóng lưng đối phương, chỉ nghe thấy giọng nói trầm tĩnh, không hề giống thiếu niên: "Na Tra."

Đi trong bóng tối chừng mười bước, tầm nhìn phía trước bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên, ánh nắng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống quá chói chang, khiến Lạc Ương phải đưa tay che trán, nheo mắt quan sát xung quanh.

Họ đang đứng ở cuối một con đường lát đá, hai bên là vách núi dựng đứng với những dây leo xanh mướt buông xuống, xen lẫn là những bụi cây thấp lùm lùm, Lạc Ương không phân biệt được là loại cây gì.

Lạc Ương quay đầu lại, nhìn thấy một cửa hang, luồng khí lạnh lẽo từ trong hang phả ra ngoài.

Rõ ràng trong phòng nhiệt độ rất dễ chịu, nhưng vừa ra ngoài đã lạnh đi trông thấy, lạnh đến mức Lạc Ương run cả người. Cô bất giác rúc vào người Na Tra, đến gần mới ngửi thấy mùi hương sen thoang thoảng dễ chịu, hơn nữa nhiệt độ cũng ấm áp hơn.

Na Tra lên tiếng: "Nơi này là sườn núi phía sau Càn Nguyên Sơn, đi qua con đường vòng phía trước là đến đạo quán phía trước, đến đó nhiệt độ sẽ bình thường trở lại."

Nói xong, hắn chìa một tay về phía Lạc Ương. Ban đầu Lạc Ương còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu - Na Tra nhướng mày, cong ngón tay: "Đưa tay cho anh."

Lạc Ương vội vàng đáp một tiếng, đưa tay phải đặt vào lòng bàn tay đang mở rộng của Na Tra.

Na Tra lật tay nắm lấy tay Lạc Ương, trái ngược với những ngón tay lạnh lẽo của cô, tay Na Tra rất ấm, giống như một chiếc lò sưởi di động vậy. Hắn nắm tay Lạc Ương đi dọc theo con đường lát đá, gió trên núi cao cũng mạnh hơn những nơi khác, thổi cho những bụi cây trên vách núi trĩu xuống.

Nhưng Lạc Ương đi sát bên cạnh Na Tra, lại không hề bị gió thổi.

Cô cẩn thận nghiêng người nhìn xuống khoảng không bên cạnh - phía dưới là rừng cây rậm rạp, mây mù bao phủ, ít nhất cũng phải trăm mét.

Lạc Ương im lặng rúc vào người Na Tra hơn một chút, cánh tay gần như dính chặt lấy cánh tay hắn.

Thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng cổ tròn rộng rãi, áo khoác dài màu đen, quần ngố màu xám, tóc buộc cao, dung mạo tuấn tú, ấn ký hoa sen đỏ thắm ở giữa trán, bước đi trên con đường núi không có lan can mà vẫn ung dung bình tĩnh, mặt không đỏ, hơi thở không gấp; Lạc Ương chỉ liếc nhìn một cái, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ: Nhìn thế nào cũng không giống người sống.

Na Tra.

Na Tra.

Tuy rằng trong đầu không có ấn tượng gì, nhưng luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hình như mình đã từng nghe ở đâu rồi?

Lạc Ương vừa đi vừa suy nghĩ, tay vẫn được Na Tra nắm chặt, hai người rẽ qua con đường lát đá sau vài bước chân; cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên sáng sủa, phía trước là một cổng vòm, kiến trúc rõ ràng là kiểu dáng đạo quán, nhưng mái hiên và tường đều bị bong tróc sơn ở nhiều mức độ khác nhau, có thể thấy rõ dấu vết thời gian.

Phía sau cổng vòm là một dải phân cách màu vàng rất mới, còn có một tấm biển gỗ sơn chữ đỏ, trên đó viết một hàng chữ lớn: "Cấm địa, người thường tránh xa."