Chương 9: Mở quán ăn khuya

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Dạ Yêu sống khá tùy hứng, hơn nữa là yêu quái không phải người thường, chỉ cần có đầu óc linh hoạt, quen thuộc xã hội nhân loại, con đường kiếm tiền có rất nhiều, điều này đã khơi dậy hứng thú kiếm tiền của Diệp Yêu.

Sau khi ra nước ngoài, cô có kế hoạch mở quán ăn tại nhà, bèn bắt tay vào mở quán. Lúc lười biếng sẽ đi cửa hàng nào đó tìm kiếm mỹ thực, hoặc tìm nơi nào để ngủ mấy năm tĩnh dưỡng thân thể, bỏ lại một đống khách hàng tức giận đấm ngực dậm chân. Thấy thích món đồ nào sẽ mua ngay, có thể ăn ngon uống tốt ăn chơi sảng khoái. Tâm trạng tốt thì bớt chút thời gian đi làm từ thiện, sống vô lo vô nghĩ, cực kỳ vui vẻ.

Cho nên, từ trước tới nay, cô không tiết kiệm được tiền. Không nghĩ tới, mới về nước một tháng, bỗng nhiên từ một nhà tư bản giàu có biến thành con nghèo mạt kiếp.

Nếu biết trước cảnh này thì ở sân bay cô đã không mua cái lắc tay kim cương sáu con số kia.

Nhưng mà, cái lắc tay kim cương kia đẹp như vậy, cô không kiềm lòng được.

“Vậy cô muốn làm gì?” Trọng Thanh hỏi.

Diệp Yêu nhếch khóe miệng, tuyên bố kế hoạch: “Tôi muốn mở quán ăn vỉa hè!”

Mấy ngày nay, cô đi dạo khắp nơi ở Tùy thành, nhìn xem có quán ăn mới mở hay món ăn vặt nào mới ra hay không, xem từ nội thành đến ngoại thành, phát hiện chỗ bờ sông quảng trường Tân Hà cực kỳ náo nhiệt. Ở đó có phiên chợ đêm, cứ đến tối là đèn đuốc bắt đầu bật sáng trưng, dòng người đông đúc tấp nập, cực kỳ đông vui. Hai bên đường chợ đêm có rất nhiều quán ăn nhỏ, bán đủ thứ đồ ăn vặt; còn có quán ăn khuya, bàn ghế để ven đường, náo nhiệt tới tận 3,4 giờ sáng.

Thập niên 80 ở trong nước, buổi tối mọi người đều đóng cửa đi ngủ rất sớm. Mà mấy năm qua sống ở Châu u, người đã ít còn yên tĩnh như nước, nhất là ở nồng thôn. Các quán ăn tại nhà tuy rằng chỉ làm cơm buổi tối, nhưng bán muộn nhất 10 giờ rưỡi là đóng cửa, có bao giờ bắt gặp cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như phiên chợ đêm đó đâu.

Đây chính là cơ hội làm ăn của Dạ Yêu mà!

Nhất là khi cô cũng rất thích náo nhiệt! Nhiều năm ở nước ngoài đã nhàm chán muốn chết, làm sao có thể bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt như thế?

Trọng Thanh kinh ngạc hỏi: “Sao cô không mở quán ăn tại nhà cho nhanh?”

Quán ăn khuya à, không khớp với tài nấu nướng của cô chút nào.

“Thứ nhất, tiền vốn không đủ.”

Diệp Yêu lại đưa tin nhắn tài khoản của mình quơ quơ trước mặt Trọng Thanh: “Thứ hai, quán ăn tại nhà đã là hình thức cũ rồi, không thú vị, tôi muốn đổi cái khác.”

Mở quán ăn khuya rất tiện lợi, người đến người đi, rộn ràng nhộn nhịp. Đối với người vừa ngủ dậy sau mấy năm như Dạ Yêu, có nơi nào thú vị hơn so với nơi này sao?

Trọng Thanh: “..vậy làm thôi!”

Diệp Yêu tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Tôi nhìn thấy trên quyển sách anh đưa tôi lần trước có ghi, không phải bây giờ đang phát triển kinh doanh vỉa hè sao? Siêu Quản Cục cũng quan tâm đến sự nghiệp của sinh linh xuống nhân gian, cấp chính sách phúc lợi cho họ, vậy nên anh xin cho tôi giấy phép mở một quán ăn.”

Tuy rằng bây giờ chỉ cần đẩy bừa một con xe hàng nhỏ là có thể đi ra bày quán, không ai đuổi đi, nhưng đối với Diệp Yêu, cô cảm thấy chính mình có một quán ăn sẽ ổn hơn, cũng bỏ đi rất nhiều phiền phức.

“Đường Tân Hà sao?” Đó là nơi diễn ra chợ đêm vô cùng nổi tiếng, có thời gian rảnh rỗi Trọng Thanh sẽ đi ra đó. “Tôi có thể hỏi giúp cô, nhưng không chắc chắn chiếm được một chỗ tốt ở đó.”

“Không sao, tôi thấy chỗ ngoặt ở đầu hẻm Thanh Dương khá được.” Diệp Yêu từ chối: “Đường Tân Hà xa lắm, tôi lười đi.”

Khúc ngoặt kia vừa vặn có một chỗ trống, trước kia từng rất náo nhiệt, trên đường cái tất cả đều là quán ăn khuya. Theo thời gian phát triển thì sự náo nhiệt đó đã rời qua khu mới đường trên Tân Hà, kinh doanh bên này ngày càng vắng vẻ, nhiều quán đã treo biển bán muốn bán, chỉ còn lại mấy nhà gắng gượng chống đỡ.