Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Hôm đó anh ta ở sạp ăn khuya của Diệp Yêu bị đối xử lạnh nhạt, không chỉ không có đãi ngộ của khách quý, cũng không có tiền đi lại và tiền cà phê, trong lòng phẫn nộ không thôi. Vừa trở về đã viết một bài phê bình.
Kha Chí Thành có chút khôn vặt, anh ta lại không hề chê bai thức ăn của sạp ăn khuya trong bài phê bình, mà ngược lại còn khen vài câu thật lòng. Nhưng cuối bài lại nhắc đến giá tiền của sạp ăn khuya, biểu thị giá tiền này thậm chị còn đắt hơn một số nhà hàng lớn khác, tuy nhiên anh ta không nói rõ nhưng lại dùng con chữ ám thị chỉ là một sạp ăn khuya mà giá cao như thế thật sự không đáng, giá đã cao mà bà chủ lại không thân thiện. Quả nhiên có một số thực khách không ở gần đó vốn muốn sắp xếp thời gian rảnh đến thử, sau khi xem xong bài viết đã xóa bỏ suy nghĩ này: Cũng đúng, giá cả như nhau, mình ở đâu không ăn được bún xào ngon?
Nhưng cũng có một số khách ăn quen của Diệp Yêu, sau khi xem bài phê bình trên tài khoản của công chúng này, có hơi tức giận —- việc có đáng tiền hay không là ý kiến chủ quan của một cá nhân, có những khách hàng vô cùng thích như bọn họ, đương nhiên cũng sẽ có người không thích, đây là điều bình thường. Vấn đề lớn nhất của bài này nằm ở cách viết đoạn kết thúc, tuy không nói rõ nhưng ám chỉ bà chủ định giá ác độc, theo cái nhìn của số đông đang bị dắt mũi thì khách quen lại trở thành coi tiền như rác.
"Tác giả này là Lão m Dương Sư phải không?"
"Với lại giá này đắt chỗ nào? So với chất lượng của nó, giá này không đắt chút nào?!"
"Giá cả không vấn đề, thứ có vấn đề là túi tiền của bạn."
"Trời đất, chè đậu xanh của tiệm này bán hai mươi lăm đồng một chén, còn chê đắt? Có biết công dụng của nó có gì không? Mua một trăm đồng một chén tôi cũng cảm thấy nó bán lỗ rồi!"
"Một chén chè đậu xanh nhỏ như vậy, bán hai mươi lăm đồng mà không mắc? Nhà chủ thớt đào mỏ hả? Thật sự người điên tiền đến nhanh."
Ai cũng không muốn trở thành người tiêu tiền như nước, vì thế trong khu bình luận của bài văn này lại bắt đầu một trận chiến mới. Cuối cùng tranh luận tới lui, tiêu điểm dần bắt đầu chuyển tới chè đậu xanh.
Một chén chè đậu xanh có thể có công dụng gì? Kha Chí Thành xem tới có chút ngơ người—
Khu bình luận có người vì danh tiếng của sạp ăn khuya, bắt đầu lấy chính mình làm ví dụ để nói, bày tỏ vốn dĩ bản thân bị mất ngủ, nghiêm trọng đến bác sĩ cũng không còn cách chỉ có thể dựa vào thuốc an thần, kết quả sau khi ăn xong chè đậu xanh của sạp ăn khuya có thể ngủ một giấc tới sáng.
Sau khi Kha Chí Thành nhìn thấy bình luận này thì trợn mắt: "Thật là ngu ngốc! Nói như vậy, cần gì bác sĩ nữa, mọi người đều đến giành chè đậu xanh là được rồi."
Giây sau, anh ta ngơ người.
Vào weibo, anh ta tìm kiếm cùng thành phố, quả nhiên phát hiện mấy bình luận nhắc đến chè đậu xanh, đều chỉ là người thường, không có lưu lượng cũng không dấy lên làn sóng gì:
Có người nói sau khi ăn xong chè đậu xanh bản thân tỉnh táo không ít, có người nói sau khi ăn xong chè đậu xanh nâng cao trí nhớ của bản thân, còn người có lẽ là học sinh lớp mười hai, nói là nhờ vào chè đậu xanh để kéo dài tính mạng, hiệu quả ôn tập gấp đôi, nhưng đáng tiếc chè đậu xanh quá khó giành được khóc hu hu.
Kha Chí Thành cảm thấy bản thân có thể đánh hơi được mùi của tin tức lớn. Anh ta bắt đầu hưng phấn đến run rẩy—-
Chè đậu xanh trị mất ngủ, chè đậu xanh nâng cao trí nhớ, chè đậu xanh khiến cho học sinh lớp mười hai nghiện, một chén chè đậu xanh thần kỳ…Quan trọng nhất chính là chén chè đậu xanh này con mẹ nó hai mươi lăm đồng!
Đây chính là tuyên truyền giả tạo, trực lợi phi pháp thậm chí là thêm mấy thứ bị cấm vào?