Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Vương Lợi Phát trừng ông ấy một cái, kẻ ngốc này.
Đúng, ông ta cũng đã từng thử rồi, cảm thấy ngon. Nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta có thể xem như nhà ăn ngày nào cũng đến. Chủ yếu là mắc như vậy!
"Hứ" Ông hừ lạnh một tiếng, mùi chua ngất trời: "Nói không chừng đã bỏ thứ gì vào trong rồi."
Ví dụ như ông lúc trước cứ thích bỏ vào trong canh hương liệu không nên thêm.
Đúng, nói không chừng thì sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cứ giống như điện giật vậy, khiến cho Vương Lợi Phát đang bị làn khói ghen tị bao phủ bỗng nhiên có ánh sáng , cứ giống như có đèn sáng dẫn đường, khiến có người ta không tự chủ được muốn nhìn về bên đó.
Người như Vương Lợi Phát, lòng dạ hẹp hòi, đầu óc thiển cận, cửa tiệm của ông ta kinh doanh không tốt cũng có liên quan rất lớn đến cách làm người của ông ta. Người mở cửa hàng ăn đêm cùng thời gian cùng địa điểm với ông ta, sau khi đường Tân Hà phát triển đã chuyển cửa tiệm đến đó từ lâu, bây giờ cũng kiếm được bộn tiền. Vương Lợi Phát lại không có, bởi vì ông ấy không có tiền, lúc đó cửa hàng của ông ta kinh doanh tệ nhất trên con đường này.
Mà đặc điểm tính cách lớn nhất của ông ta chính là không bao giờ xem xét lại bản thân, chỉ chăm chăm vào người khác, ngấm ngầm giở mánh khóe, kiểu người hại mình hại người kinh điển.
Lần này ông ta nhắm đến Diệp Yêu.
Ban đầu, ông ta gọi điện cho bạn ở cục quản lý thành phố, tố cáo Diệp Yêu mở sạp, làm phiền người dân ---- Ông ta không dám nói bậy về vấn đề vệ sinh, dù sao chỉ cần điều tra thực tế một chút đã có thể nhìn thấy.
Vốn dĩ cảm thấy cho dù Diệp Yêu không bị đuổi đi, cũng phải chịu nhiều khổ sở. Không ngờ rằng, ngày thứ hai bạn của ông ta gọi lại, nói sạp vỉa hè của Diệp Yêu đã thông qua sự cho phép, mà cho dù không có giấy phép kinh doanh chính thức, lúc này quản lý đô thị bọn họ không chỉ không quản, mà còn phải giúp đỡ cho các chủ sạp, dù sao bên trên đã quyết định thông qua buôn bán vỉa hè để thúc đẩy tiêu dùng. Nếu như lúc này muốn ông ta gây sự với một sạp ăn đêm, còn là sạp ăn đêm nổi tiếng như vậy, khi lớn chuyện thì đừng nói là ông ta, ngay cả cấp trên của ông ta cũng không có kết quả tốt.
Còn về phần làm phiền người dân, nơi đó vốn dĩ cách khu dân cư có chút xa, đợi đến phía bên dân cư tố cáo mới nói đến.
Vương Lợi Phát không ngờ đến chiêu này lại không linh nghiệm, sau đó ông ta nhớ ra linh quang tối hôm đó xẹt qua trong đầu mình, ngay lập tức gọi cho cục vệ sinh an toàn thực phẩm, tố cáo thức ăn trong sạp ăn khuya của Diệp Yêu có thêm vỏ cây anh túc phi pháp.
Đúng vậy, hôm đó ông ta đã suy nghĩ, bún xào, mì trộn, chè đậu xanh đều là những món ăn quá đỗi bình thường, sao sạp của cô lại bán ngon đến như vậy, khiến cho người khác ăn rồi lại muốn ăn? Chắc chắn đã thêm thứ gì đó không nên thêm, ví dụ như cây anh túc khiến cho người khác nghiện! Có một khoảng thời gian, bản thân ông ta đã làm như vậy, thật sự có tác dụng, sau này nhát gan sợ bị điều tra nên kịp thời dừng lại.
Sau khi cục vệ sinh an toàn thực phẩm phát hiện sạp ăn khuya này là sạp rất nổi gần đây, số người lui tới khá nhiều, vì thế rất coi trọng, đã trả lời cho người tố cáo nặc danh ngay hôm đó, biểu thị sẽ lập tức điều tra việc này. Vương Lợi Phát sau khi nhận được câu trả lời, đắc ý hát. Nếu như thực sự bị kiểm tra, vậy có thể sẽ bị cấu thành tội, mà nếu như thực sự không bỏ anh túc, thì bản thân ông ta tố cáo nặc danh, khổ chủ sao lại biết. Cho dù biết rồi, thì ông ta cũng chỉ là một người dân nhiệt tình tỏ ra nghi ngờ với việc này thôi, điều đó cũng hợp tình hợp lý.
Cùng suy nghĩ với ông ta còn có Kha Chí Thành.