"Anh còn được ăn, tôi còn chẳng giành được lấy một lần!" Một thực khách khác càng đau lòng hơn — Có một lần rõ ràng anh ấy đã đến rất sớm rồi, nhưng lại trơ mắt nhìn phần bánh bao măng thịt cuối cùng bị một khách hàng xếp trước mặt mình bưng đi, quả thật là nỗi hận lớn trong cuộc đời.
Diệp Yêu: "Vốn dĩ lúc ban đầu khi bán đã viết là món ăn theo mùa, qua mấy ngày nữa, măng xuân sẽ không còn non nữa."
Cô nấu ăn có tiêu chuẩn riêng của bản thân. Tuy măng tháng năm nếu lựa chọn kỹ một chút có thể đưa vào thực đơn của một số nhà hàng cao cấp, nhưng cô lại không đồng ý, đã nói là món ăn theo mùa, nhất định phải lựa thứ có chất lượng tốt nhất trong khoảng thời gian đó. .
Có khách hàng thông minh phản ứng lại: "Vậy món ăn theo mùa của tháng năm là gì?"
Mỗi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu bánh bao nhân măng thịt là món ăn theo mùa của tháng tư, vậy tháng năm có lẽ cũng có món ăn theo mùa. Tiếng hô của mọi người bắt đầu phấn chấn: "Đúng đúng đúng, bà chủ, mãnh liệt yêu cầu tháng năm cũng phải có món ăn theo mùa."
"Mắcgì tháng tư có mà tháng năm không thể có? Xem thường tháng năm của chúng tôi sao? Tháng năm chúng tôi đã làm sai điều gì, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!"
"Cầu xin món ăn theo mùa của tháng năm nối tiếp không ngừng."
Yêu cầu này rất hợp lý, Diệp Yêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Hình như mỗi tháng đều cho ra món ăn theo mùa cũng khá thú vị. Dù sao nếu thực sự chỉ bán bún xào và mì trộn gì đó, thì đoán rằng bản thân làm thêm một hai tháng nữa sẽ chán nản đến muốn đóng sạp.
"Được, thoả mãn mọi người, nhưng mà món ăn theo mùa của tháng năm tôi còn chưa nghĩ ra." Cô bỗng nảy ra một ý: "Như vậy đi, đến lúc đó tôi tổ chức một cuộc bình chọn ở trên weibo , mọi người có thể bình chọn cho món ăn mà bản thân thích, đợi đến khi không bán bánh bao măng thịt nữa thì tôi sẽ bán món có số phiếu cao nhất, có được không?"
Các khách hàng ngơ người, sau đó phát ra một tiếng hoan hô.
"Bà chủ, cô quá biết cách chơi rồi!"
Nhất định phải đi bình chọn! Nghĩ đến việc bản thân có thể quyết định thực đơn tháng năm của sạp ăn khuya, đột nhiên có chút kích động.
Bây giờ người đến ăn khuya ở sạp ăn đêm không chỉ giới hạn khách hàng ở xung quanh cùng với người đi làm ở khu gần đây. Thông qua lần quảng cáo trước đây ở trên weibo, rất nhiều người sinh sống ở khu vực khác trong thành phố Tuỳ cũng nghe danh mà đến. Vốn dĩ sạp ăn khuya phải đợi đến mười giờ rưỡi cho đến giữa mười hai giờ mới là lúc đông nhất, nhưng bây giờ mới tám rưỡi đã có rất nhiều người trong ở đây đợi Diệp Yêu mở cửa. Mới mở hàng được mười phút thôi mà chè đậu xanh và bánh bao nhân măng thịt đã bị giành hết, dù đã giới hạn số lượng mua của mỗi người, số lượng của bún gạo xào và mì trộn cũng tăng rồi lại tăng thêm.
Cô tính thử, bây giờ một buổi tối, cô có thể bán được hai trăm phần bún xào. Mức giá của cô định cao, tính luôn cả những thứ như chè đậu xanh, số tiền mỗi ngày thu vào khoảng mười ngàn. Không thể so được với thu nhập của nhà hàng riêng lúc trước, còn bận rộn hơn nữa, nhưng cảm giác ở trong một đám người như vậy lại khiến cô vui vẻ hơn.
Sạp ăn khuya kinh doanh công khai, giá cả nói rõ, mỗi ngày có bao nhiêu đơn chỉ cần để ý một chút đã có thể nhìn thấy, chỉ cần có lòng đã có thể nhanh chóng tính ra được doanh thu. Vì thế, ở cách đó không xa, lại có thêm hai sạp ăn khuya, chẳng qua so với môi trường và dụng cụ tinh xảo sạch sẽ ở chỗ Diệp Yêu, trông nhà cửa hàng đó càng thêm, ừm, bình dân hơn chút.
Một tiệm bán thức ăn vặt, ông chủ họ Lý, tên là Lý Thiết Trụ, người thật thà phúc hậu giống như tên, chủ yếu kinh doanh đậu hủ chiên và xúc xích chiên trên chảo gang, không có biển hiệu. Còn một tiệm khác, thật trùng hợp, cũng là bán bún xào, ông chủ họ Vương, Vương Lợi Phát. Sạp của ông ta tên là " Ăn khuya Lợi Phát."