Sau khi ăn cơm xong không lâu, Đường Kỳ Phong dẫn theo bà ngoại của anh tạm biệt ra về. Ý nguyện của bà cụ được mãn nguyện, nét mặt trông có vẻ có chút rạng rỡ, nhưng Diệp Yêu nhìn thấy lại run sợ trong lòng. Đây rõ ràng là hồi quang phản chiếu.
Cô múc một muỗng nước nhỏ từ cái giếng sau vườn cho vào trà để bà cụ uống.
Sau khi tiễn bọn họ về, cuối cùng Đỗ Vọng vẫn luôn vùi đầu ăn trong cực khổ mới phấn chấn tinh thần: "Chị Diệp Yêu, nước chị cho bà ấy uống là?"
Không phải nói không thể cho loài người trực tiếp uống nước ở trong giếng phía sau vườn sao? Cậu ấy nhớ đến lời cô nói với mình khi mới đến nhà họ Diệp. Một là lo sợ lộ ra sự kỳ diệu của loại nước này, hai là lo lắng người bình thường uống nước này rồi không tiêu hoá được linh lực ở trong đó, ngược lại dẫn đến sự cố.
Diệp Yêu gật gật đầu: "Là nước Linh Châu. Yên tâm, tôi đã xử lý rồi , sẽ không để cho bà ấy vừa mới ăn cơm ở chỗ của tôi xong đã đi đời đâu.
Nước Linh Châu thông qua xử lý, tuy chỉ có thể kéo dài tuổi thọ cho bà ngoại Đường mấy tháng, nhưng lại có thể giúp cho bà ấy không phải chịu sự đau khổ của bệnh tật. Cứ xem như thù lao mà cô trả khi nghe kể chuyện đi.
Hơn nữa, trong lòng cô thầm muốn người biết đến Trân Ngọc Lâu trên thế gian này đừng nên tiếp tục ít đi nữa, cho dù chỉ là sống lâu thêm một chút.
Dù sao, người như vậy đã thực sự không nhiều....
Ngày thứ hai, khi Diệp Yêu bày hàng, đối diện lại là những ánh mắt oán giận. Sự oán giận đến nỗi giống như cô là một cô gái tồi tệ phụ lòng người yêu vậy.
Diệp Yêu: “... Không phải hôm qua tôi đã đăng trên weibo là sẽ không bán sao?”
Mọi người: "....Vậy cô cũng phải nói tên weibo cho chúng tôi chứ."
Lúc này Diệp Yêu mới nhớ ra, hai ngày trước cô có tạo một tài khoản weibo, tên là "x Sạp ăn khuya x", sau đó cô bận rộn lướt tin tức giải trí trên weibo, đã quên mất chuyện này, cũng quên mất dặn dò Đỗ Vọng viết tài khoản weibo lên trên bảng.
"Ha ha ha, thật ngại quá."
Khách hàng: Cái mặt lạnh lùng đó là ngại dữ chưa. .
Đỗ Vọng âm thầm đem bảng đen viết thực đơn đến trước mặt cô, Diệp Yêu vừa nhìn, bên trên đã nhiều thêm một cái mã QR, còn là in decal trong suốt.
Cậu ấy nói: "Em đã đi in từ lâu rồi, nhưng mà hôm nay mới có."
Cậu ấy, Đỗ Uông Uông, trong lúc làm thú cưng đã nhờ sự thông minh đáng tin cậy mà vang danh cả tiểu khu.
Diệp Yêu cho cậu ấy một ánh mắt tán dương, giơ ngón tay cái lên, giỏi lắm đấy!
"Mọi người có thể theo dõi tài khoản weibo này nhé, sau này tôi nghỉ bán, ra món mới hay là tăng giá gì đó, đều sẽ thông báo ở đây."
Cô mỉm cười giới thiệu với mọi người, nỗ lực để mọi người quên đi sự không đáng tin cậy của bản thân.
"Hình như tôi nghe thấy chữ tăng giá? Là tôi nghe nhầm rồi phải không?"
"Không, cô không nghe nhầm!"
Các khách hàng buồn bã xen lẫn phẫn nộ, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra quét mã, theo dõi x sạp ăn khuya x. Diệp Yêu nghe thấy tiếng thông báo ting ting, gật đầu vừa ý.
"À, nhớ ra rồi." Cô lấy bút ra, thêm một hàng chữ trên bảng : "Lần này tôi thông báo trước rồi nhé, có phải tôi rất tuyệt không?"
Các khách hàng nhìn chăm chú, chỉ thấy đằng sau chữ bánh bao nhỏ nhân măng thịt có thêm một dấu ngoặc nữa, bên trong viết (sau năm ngày không bán nữa), không khỏi hít một hơi lạnh.
"Bà chủ, cô là ma quỷ sao! Sau năm ngày không bán nữa là ý gì? Sau này không bán món này nữa sao? Tôi có hiểu sai không?"
"Đừng mà, tôi mới ăn có một lần!" Có thực khách than vãn, không phải anh ta đến ít, mà là lần nào anh ta cũng không kịp bốc số . Sạp ăn khuya này ngoại trừ món chính số lượng đầy đủ ra thì những món còn lại đều phải giành. Chín giờ mở sạp, sau chín giờ rưỡi cơ bản chỉ có thể ăn bún xào với mì trộn thôi.