Anh vừa nghĩ đến phải diễn đạt như thế nào mới có thể khiến cô gái trước mặt chấp nhận thù lao mà bản thân nên nhận, nhìn thấy cô cười lên, cả khuôn mặt giống như viên trân châu phát sáng dưới ánh đèn, thoáng chốc chiếu rọi vào mắt anh.
"Đùa với anh thôi." Diệp Yêu xua tay với anh, lại uy hϊếp anh nói: "Nhưng mà nếu như anh nói một câu nữa, tôi sẽ thật sự tức giận đó."
Đường Kỳ Phong không phải người cổ hủ, nếu Diệp Yêu đã nói như vậy, anh cũng không nhắc lại nữa, chỉ là trong lòng âm thầm quyết định sau này phải để ý đến sạp ăn khuya của cô nhiều hơn, tránh xảy ra chuyện lúc trước lần nữa.
Nắp nồi đất trên bếp đã bị hơi nóng màu trắng làm tới kêu lộc cộc, Diệp Yêu tay mắt nhanh lẹ tắt lửa.
"Được rồi." Cô vui vẻ nói.
Mở nắp ra, một hương thơm vô cùng nồng nàn giống như một quả bom nổ ra, trong chốc lát tràn ngập cả căn phòng.
Trong giới ẩm thực thật ra cũng có những luật lệ nghiêm ngặt.
Ở Trung Quốc, loại đẳng cấp này nằm ở tầng lớp, trình độ và văn hoá tương ứng nhau. Từ xưa đến nay, bất kể là cách trình bày hay là mùi vị, các sĩ phu thuộc tầng lớp quý tộc đều sẽ thiên vị món ăn tao nhã hơn. Ví dụ như canh cải thảo, trong có vẻ đơn giản thanh đạm, thế nhưng lại có điểm thu hút riêng đấy là chú trọng hình thức bên trong, giấu mà không lộ. Mà giống như món trộn hỗn hợp này vậy,hương thơm thuần tuý đạm đà, trong chốc lát kí©h thí©ɧ khứu giác của mọi người, vô cùng có tính thu hút. Bởi vì bị các nhà phê bình ẩm thực trực tiếp chê không đủ cao cấp, nhưng lại tuyệt đối có thể lấy được lòng của các thực khách đầu tiên.
Đại khái đây chính là “tuy chê nhưng miệng lại vô cùng thành thực” phiên bản ẩm thực.
“Được rồi. Bưng lên đây đi.” Diệp Yêu nhanh chóng đậy lại, khoảnh khắc đấy cô nhìn thấy trên khuôn mặt của Đường Kỳ Phong vốn lạnh lùng không có biểu cảm gì nay xuất hiện thần sắc thất vọng, cô không khỏi cười trộm.
Bữa tối của bốn người, đương nhiên không chỉ một món ăn trộn hỗn hợp, chẳng qua đây là món tốn nhiều công đoạn nhất, mấy món khác cô chỉ làm món ăn gia đình thường ngày: dưa leo trộn, rau xào, thịt bò ớt sừng, sợ đường ruột của bà cụ yếu nên làm canh củ từ.
“Tiểu Diệp giỏi quá, cả bàn thức ăn đầy đủ hương vị.” Bà cụ nhịn không được khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Yêu càng thêm thương yêu.
Diệp Yêu không hề khiêm tốn nhận lấy lời khen, cười híp mắt nói: “Bà thử xem, có hợp khẩu vị không.”
Đỗ Vọng ở bên cạnh sớm đã nhịn không được mở nắp của nồi đất đặt ở giữa, trong nồi đất, nước canh màu trắng sữa mang theo chút vàng, từng lớp măng đông xếp chồng lên, nấm hương và mộc nhĩ các loại rau củ cùng với bao tử, thịt trứng cuộn và các loại thịt viên, phong phú đẹp mắt, mùi thơm lập tức xộc vào mũi!
Thật sự quá thơm rồi! Mùi hương nồng nàn khiến lượng nước bọt của người khác tăng lên, trong bụng có vô số cái móng đã cào cào, chỉ muốn nếm thử mùi vị của nó ngay lập tức.
Ánh mắt của bà cụ có chút vẩn đυ.c đột nhiên sáng lên, lẩm bẩm tự nói: “Mùi hương này….Mùi hương này…”
Có chút giống mới mùi hương đó trong ký ức.
Đường Kỳ Phong thấy vậy, nhanh chóng múc một chén cho bà ấy, lại múc một chén cho Diệp Yêu và Đỗ Vọng đã sớm nuốt nước bọt ở một bên.
Bà cụ không kịp chờ đợi múc từng muỗng canh, tay cũng có chút run rẩy, vị giác đã hoàn toàn mất đi, mà khứu giác và thính giác cũng không còn như lúc trước. Trước khi ăn cơm, có thể ngửi thấy mùi hương, nhưng mỗi lần sau khi đưa vào trong miệng thì vị như ăn sáp. Bà ấy biết bà đến tuổi gần đất xa trời, cơ thể suy nhược, không muốn ăn uống gì nên lúc trước cũng không quá để ý. Nhưng nửa năm trước, lại vô cùng nhớ nhung một số thứ mà bà ấn tượng sâu sắc, bao gồm những ký ức đã từng cùng nhau trải qua hơn nửa đời người, cùng nhau trải qua phong ba, cùng nhau ăn thức ăn, nhất là món trộn hỗn hợp này.