Lúc hoài niệm mới thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, đợi đến khi cô bừng tỉnh, Đường Kỳ Phong đã dẫn theo bà ngoại của anh đến.
Bà ngoại của Đường Kỳ Phong ngồi xe lăn, thân hình gầy ốm, trên mặt đã đầy nếp nhăn, nhưng tóc của bà ấy lại được chải ngay ngắn, mặc một bộ sườn xám thêu tay đơn giản, đeo một đôi bông tai phỉ thúy xanh, bà ấy còn mang theo một món quà nhỏ tinh xảo cho Diệp Yêu.
Là một bà cụ cả người toát ra sự sang trọng! Nhưng đáng tiếc, Diệp Yêu liếc mắt một cái đã nhìn ra, sức sống trên người của bà ấy đang dần dần tan đi, tuổi thọ đã gần hao phí hết. Loại già tự nhiên này là tình trạng sắp đến cuối đời, cho dù là năng lượng siêu phàm cũng không có cách.
Bà cụ vô cùng hòa nhã, có chút oán trách nhìn Đường Kỳ Phong một cái: "Đứa cháu ngoại này của bà, nhìn mặt mũi lạnh lùng, nhưng thực ra vô cùng hiếu thảo. Lần này quả thật làm phiền cháu rồi, Tiểu Diệp."
Đường Kỳ Phong vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng rất nhiều.
Đương nhiên vẻ mặt của Diệp Yêu tươi cười như hoa: "Không làm phiền không làm phiền, chỉ là mời ăn bữa cơm cháu cũng cảm thấy mất mặt."
Nếu như không phải bà ấy, mà là một người con gái bình thường, mọi hành động của Đường Kỳ Phong thật sự có thể xưng được là ơn cứu mạng rồi.
Cô ngừng lại, một câu "bà nội" quả thực không gọi ra miệng được.
Chột dạ...
Thức ăn còn chưa hoàn toàn làm xong, Diệp Yêu để Đỗ Vọng tiếp khách. Với bên ngoài, cô giới thiệu Đỗ Vọng là em họ của cô. Bản thân lại quay về nhà bếp. Tính cách của Đỗ Vọng mềm mại lại ngoan hiền, bà cụ hỏi gì cậu ấy trả lời cái dấy, đôi mắt sáng ngời, vô cùng được sự yêu thích của bà cụ. Đường Kỳ Phong ở bên cạnh ngược lại không nói chuyện mấy, trước tiên là do theo thói quen nghề nghiệp dùng mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị công việc, bị ánh mắt của bà cụ lướt qua.
Vẻ mặt của Đường Kỳ Phong khó hiểu: "?"
"Tiểu Phong, còn không đi giúp Tiểu Diệp." Bà cụ thầm nghĩ đứa cháu ngoại này quả thực không biết điều, cũng không biết trước khi cra đi bà có thể nhìn thấy anh thoát khỏi độc thân không.
Ngược lại Đường Kỳ Phong không biết bà ngoại có suy nghĩ như vậy, anh gật đầu, thầm nghĩ bản thân suy nghĩ không chu đáo, tuy đến làm khánh nhưng quả thật không nên để cô gái một mình bận rộn, nghe lời đi xuống bếp.
"Sao anh xuống đây rồi? Đợi chút, sắp xong rồi."
"Có cần giúp đỡ gì không?"
"Vậy, anh giúp tôi rửa bó rau này đi nhé." Diệp Yêu quả thật muốn nói, anh ở đây tôi cũng không tiện sử dụng pháp thuật, nhưng suy nghĩ lại, một chút lại kêu anh rửa rau, một lúc lại kêu anh sắp xếp dĩa, lại kêu anh dọn dẹp chén đứa, vô cùng thích thú.
Ngược lại Đường Kỳ Phong, anh không am hiểu bếp núc, vốn cảm thấy làm một món ăn có lẽ là chuyện không quá khó, nhưng thấy Diệp Yêu bận rộn qua lại, sau khi hiểu được món trộn hỗn hợp mà anh gọi cần hầm rõng rã mấy tiếng đồng hồ, không khỏi áy náy.
Suy đi nghĩ lại, anh thành thật nói: "Tôi không ngờ đến món này phức tạp như vậy, thật ngại quá. Hay là như vậy, bữa hôm nay vẫn là để tôi trả tiền, cứ theo giá cô nhận tiệc riêng mà tính, có được không?"
Thời gian cả buổi chiều, thêm tối nay chắc chắn cô không thể bày hàng nữa, tổn thất quả thật không nhỏ. Tuy nhìn thấy nơi cô ở là biệt thự cổ, nhưng không ngờ đến mỗi ngày còn phải vất vả đi bày sạp ăn khuya như vậy, vì vậy có lẽ chỉ là thừa kế căn nhà này, thực tế tình hình kinh tế cũng không tốt như vậy.
Diệp Yêu ngơ người, hiểu được ý của anh, không khỏi cười khanh khách: "Tôi nói rồi không cần, thật đó."
Cô thấy Đường Kỳ Phong còn muốn nói gì đó, nghiêm mặt, thua lại nụ cười: "Anh cảm thấy một cái mạng của tôi không bằng giá trị của bữa cơm này?"
"Tôi không có ý đó." Đường Kỳ Phong chau mày.
"Anh không phải ý đó vậy là ý gì? Xem thường tôi?" Cô hùng hổ doạ người, xem ra thật sự vô cùng tức giận.