Chương 33: Tổ hành động Siêu Phàm

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Ai thích nhan sắc càng kích động:

"Chị gái này nhất định là một đại mỹ nhân! Chiếc khẩu trang đã phong ấn sự xinh đẹp đó!"

"Nhan sắc như vậy không vào giới giải trí, thật sự lãng phí của trời."

"Giới giải trí có gì tốt, hỗn loạn linh tinh."

"Vậy cũng tốt hơn bán hàng đêm."

"Đợi một chút, mấy người khoan cãi nhau, cái quần trên người chủ topic, hình như là của MCQ? Hàng chính hãng lên đến tận chín ngàn tám!"

"Chắc chắn là hàng fake."

"Ừm, cũng phải, nhưng mà làm lại quá tốt, tôi muốn xin địa chỉ (khóc cười)."

Ở đây cũng có người phản bác lại:

"Không phải chứ, không phải chứ, thật sự có người mặc như vậy đi bán hàng sao? Chắc chắn là muốn nổi tiếng."

Chương Tĩnh tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp đến dưới lầu công ty mới lướt hết bình luận và tin nhắn, cô ấy phát hiện ngày càng có không ít tài khoản bắt đầu chia sẻ quán ăn khuya này khiến nó trở thành địa điểm hot nhất địa phương.

#Cô gái xinh đẹp sức mạnh phi thường. #Tây Thi bày hàng đêm.

Hai hotsearch này không bao lâu liền bạo. Chương Tĩnh thân là người bắt đầu ở phía sau, đối với chuyện này cảm thấy có chút vinh dự.

Xem ra kinh doanh của tiệm đêm sẽ ngày càng tốt lên rồi, đột nhiên cô ấy nhớ đến, vậy sau này sẽ càng khó đợi được chỗ rồi sao?

Hmmm…có chút hối hận rồi! Phải làm sao? Không biết bây giờ xóa bài đăng đó còn kịp không nhỉ?

Những náo nhiệt và quan tâm của cư dân mạng, Diệp Yêu thân là cao thủ hóng hớt như cô còn chưa kịp lướt mạng, tạm thời còn chưa biết sự tình. Bữa trưa sau khi tỉnh lại, cô đã nhận được điện thoại của cục công an, gọi cô đến để làm ghi chép, nói là người đêm hôm đó mang dao cướp giật cô đã bắt được rồi.

Diệp Yêu âm thầm nhấn nút like cho bọn họ. Hiệu suất này, hàng xóm quả nhiên thật đáng tin!

Cô nhanh chóng đến cục công an, tìm đến đội hình sự.

Buổi chiều Đường Kỳ Phong phải tham gia đại hội biểu dương ở cục, vì vậy hiếm khi anh không mặc trang phục thường ngày, mà thay bằng đồng phục cảnh sát, càng lộ ra chân dài vai rộng, tuấn tú đĩnh đạc, sau khi anh dặn dò Tiểu Lộ dẫn cô đến nơi làm việc thì rời đi, chỉ để lại một bóng lưng hoàn mỹ cho Diệp Yêu thưởng thức.

"Ba tên này cũng thật lì lợm. Bọn chúng ở trong một hộp đêm làm tay sai, lúc trước cũng đã bị bắt một lần, quen biết đội trưởng Đường của chúng tôi, vì hôm đó sau khi nhìn thấy đội trưởng Đường đã hoảng loạn bỏ chạy, hai ngày này đã xin nghỉ rồi, trốn ở dưới quê tránh bão."

Tiểu Lộ dẫn cô đến phòng thẩm vấn chỉ định ba tên lưu manh bị bắt đó.

Ba tên tóc vàng ngồi ở bên trong phòng thẩm vấn, tinh thần kiệt quệ, sắc mặt trắng bệch, dưới mắt còn có thâm mắt cực lớn.

Sau khi Tiểu Lộ ăn xong bữa đêm khuya đó, vui vẻ nói những chi tiết có thể tiết lộ cho cô nghe:

"Nói ra cũng kỳ lạ, khi chúng tôi tìm được bọn họ, trạng thái tinh thần của bọn họ rất tệ, cứ luôn nói mấy ngày nay đến tối lại mơ thấy ác mộng, tinh thần rất không tốt, gào thét nói chắc gặp ma. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy bọn họ sắp bệnh thần kinh rồi. Đúng là ông trời có mắt, việc xấu làm nhiều rồi sẽ đυ.ng phải ma."

Khóe môi của Diệp Yêu nhếch lên, chẳng phải sao? Ma quỷ thì không có đυ.ng phải, chỉ là đυ.ng phải yêu.

Từ lúc ba tên đầu vàng đó chạy trốn, cô đã sớm hạ ma thuật ác mộng thời hạn một tháng cho bọn họ.

Mộng cảnh, cũng xem như là một trong những thiên phú của yêu tinh đêm.

Khiến cho mấy người bọn họ bị ác mộng bám thân, đối với cô mà nói không gì dễ dàng hơn. Vả lại, ba người này lấy dao cướp giật cô trước, Diệp Yêu cũng xem như phản kích bình thường, không có vi phạm “Điều lệ quản lý trị an của sinh vật siêu phàm”, cho dù bị phát hiện cũng không sao.

Người bị ma thuật này vây vào, ngày nào cũng bị ác mộng không ngừng, nếu như tâm trí không kiên định, sớm muộn gì cũng phải điên.

Cô không cảm thấy bản thân làm quá đáng, nếu như lúc đó người mà bọn chúng cướp không phải cô, mà là một cô gái khác không hề có bất kỳ thân thủ gì để có thể tự bảo vệ, cũng không gặp được người cứu, đoán chứng kết cục của cô gái đó sẽ vô cùng thảm. Bọn chúng khi ấy không phải sẽ cảm thấy bản thân là kẻ mạnh, muốn tự do ức hϊếp kẻ yếu sao? Vậy thì để bọn họ ở trong giấc mơ cảm nhận cảm giác của kẻ yếu đi.

Cho đến khi kết thúc, Diệp Yêu cũng không nhìn thấy Đường Kỳ Phong, cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi qua:

"Đội trưởng Đường, đợi khi anh rảnh mời anh ăn bữa cơm? Đích thân tôi xuống bếp."

Anh không trả lời, đoán chừng đang bận. Diệp Yêu cũng không để ý, cất điện thoại vào chuẩn bị về nhà, không ngờ ở bên ngoài cục cảnh sát gặp được Trọng Thanh.

Cô đem đầu đuôi câu chuyện kể cho đối phương nghe, Trọng Thanh vừa mới đến cười lớn một trận: "Thì ra bọn người đó không có mắt, nếu như gặp được cô thì thôi đi, không ngờ còn gặp phải cục đá cản đường Đường Kỳ Phong đó."

"Anh quen biết anh ấy?"

"Đương nhiên, cậu ta là người tiếp đón tổ hành động siêu phàm ở thành phố Tùy."