🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Thủy Thành phồn hoa náo nhiệt, tổng cộng có bốn đường cái, tên cũng dễ nhớ: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước còn có Huyền Vũ. Trong đó phố Huyền Vũ là náo nhiệt nhất. Cắt ngang phố Huyền Vũ là Chu Tước, chính là nơi đặt Thực Mãn Lâu.
Ngã tư phố Huyền Vũ dài rộng, hai bên cửa hàng mọc san sát nhau, thượng vàng hạ cám gì cũng có. Người đi đường chen lấn, mặt trời chói chang, quả thực nóng đến mức choáng váng.
Lục Nghiên hôm nay mặc một chiếc váy xanh biếc tươi sáng, nhẹ nhàng khoan khoái, càng làm nổi bật đôi môi hồng cùng hàm răng trắng muốt, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Thân hình nàng mềm mại như nước, khiến người ta không thể khống chế mà yêu thích.
"Cửa hàng quần áo này ở đâu vậy nhỉ?" Lục Nghiên cúi đầu nhìn địa chỉ trên tay, ánh mắt cẩn thận đảo qua đảo lại hai bên đường.
Nàng muốn tìm cửa hàng chế tác sườn xám thủ công. Nghe nói cửa hàng này mới mở được hai năm nhưng thợ may ở đây tay nghề rất tốt, danh tiếng cửa hàng nhanh chóng lan xa. Lục phu nhân là nghe người quen giới thiệu, lại thấy mỗi ngày Lục Nghiên chỉ ở trong phòng, liền xách tiền đưa cho nàng đi may mấy bộ sườn xám.
Hiện tại sườn xám là quần áo thịnh hành nhất. Các cửa hàng bán sườn xám như măng mọc sau mưa, nhiều đến mức không thể đếm được.
"Tìm ra rồi tiểu thư, là nơi này!" Đôi mắt Xuân Hạnh sáng lên, lôi kéo tay Lục Nghiên đến một cửa hàng.
Lục Nghiên liếc mắt nhìn, trước cửa tiệm đặt một bức bình phong thêu bốn chữ “Cẩm Y Hoa Phục”, phía trong là quầy tính tiền. Sau lưng chưởng quầy bày các loại vải sặc sỡ đủ màu đủ kiểu, bên cạnh là đủ loại sườn xám treo trên giá làm hàng mẫu, hoa văn tinh xảo hoa mỹ, diễm mỹ, thanh tú, đủ loại màu sắc hình dạng, nhìn hoa cả mắt.
Lục Nghiên bước lên thềm vào trong cửa hàng. Nhân viên bên trong liền chạy ra đón, hỏi thăm bọn họ cần gì.
Xuân Hạnh miệng lưỡi trơn chu nói: "Tiểu thư của chúng ta muốn may gấp mấy bộ đồ, ba ngày sau nhận hàng. Không biết cửa hàng của tiểu ca có làm kịp hay không?"
Tiểu ca ở cửa hàng tuổi còn khá nhỏ, Xuân Hạnh kêu một tiếng tiểu ca ca nháy mắt làm cho hắn đỏ mặt. Bất quá hắn còn nhớ rõ công việc của mình, suy nghĩ lắc đầu nói: "Nếu như tăng ca làm thêm giờ có thể kịp. Nhưng giá cả nhất định có chút cao."
Một bộ sườn xám nếu chỉ do một người làm, một tháng cũng chưa chắc hoàn thành được. Có điều cửa hàng bọn họ nhiều thêu nương, mấy người liên hợp nhất định hoàn thành kịp.
"Giá cả không thành vấn đề. Nhưng quần áo nhất định phải đẹp." Xuân Hạnh cường điệu.
Tiểu ca vâng dạ, mang theo bọn họ đi vào. Đến phòng trong, gọi một cô nương trong cửa hàng đo kích thước cho Lục Nghiên, sau đó tự mình đi lấy tập kiểu dáng.
Lục Nghiên mặc trên người một bộ áo trong màu trắng đứng chống nạnh, chiếc eo thon thả lộ ra, dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.
"Dáng người tiểu thư thật đẹp, mặc sườn xám khẳng định rất rất tuyệt vời." Nha đầu đo kích cỡ ghi nhớ số liệu, cười khanh khách nói.
Loại quần áo như sườn xám muốn mặc đẹp ngực phải to còn eo thì phải nhỏ nếu không sẽ không bộc lộ được mị lực của nó. Mà Lục Nghiên không chỉ dáng đẹp phù hợp với sườn xám mà gương mặt cũng thập phần hoàn mỹ, thật khiến người ta đỏ mắt ghen tị.
Xuân Hạnh tự hào nói: "Tiểu thư nhà ta tất nhiên đẹp nhất." Giống như người được khen chính là nàng.
Đo kích thước xong, tiểu ca ôm vải đến. Tất cả đều là vải dệt thượng hạng, nhìn vô cùng lóa mắt.
"Tổng cộng làm ba bộ. Một bộ mỏng màu xanh dương nhạt, một bộ màu xanh thiên thanh, cuối cùng là một bộ đỏ tươi. Bộ màu đỏ làm đầu tiên, ba ngày sau ta sẽ sai người đến lấy. Còn hai bộ kia không cần gấp." Lục Nghiên chọn ba loại vải khác nhau. Bộ màu đỏ dùng để tham gia hôn lễ Cố Tứ tiểu thư nên muốn dùng màu sắc tươi vui một chút.
Sau khi lựa xong chất vải cùng hoa văn thì đã qua một giờ đồng hồ.
"Tổng cộng là 25 đồng đại dương." Tiểu ca tính tiền, viết hóa đơn cho Lục Nghiên, sắp tới có thể cầm tờ giấy này tới lấy xiêm y.
Lục Nghiên nhìn lướt qua bên ngoài, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm cửa hàng đối diện, mở miệng hỏi: "Tiểu ca, cửa hàng kia buôn bán gì vậy?"
Tiểu ca nhìn theo ánh mắt nàng, bĩu môi nói: "Đó cũng là nhà may. Bất quá lão bản bên kia tính tình không tốt, đối với khách nhân cũng cằn nhằn khó chịu, ai nấy không thích buôn bán với bên đó."
Lục Nghiên gật đầu, nói: "Cám ơn tiểu ca."
Tiểu ca lập tức đỏ mặt, luôn miệng nói: "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ."
Ra khỏi cửa hàng, ánh nắng bên ngoài chói chang, Xuân Hạnh vội vàng bung dù che lêи đỉиɦ đầu Lục Nghiên.
Lục Nghiên nheo mắt, nói: "Xuân Hạnh, chúng ta đến chỗ cửa hàng đó xem thử."
Xuân Hạnh cảm thấy kỳ quái, vừa che dù cho Lục Nghiên vừa nói: "Ban nãy tiểu ca kia không phải nói lão bản bên đó tính tình không tốt sao, tiểu thư ngài đến làm gì?"
Lục Nghiên nói: "Cứ đi xem."
So với cửa hàng Cẩm Y Hoa Phục náo nhiệt thì bên này có thể giăng lưới bắt được chim, lạnh lẽo vô cùng. Ngay cả quầy tính tiền cũng không có ai canh chừng.
Xuân Hạnh đóng dù lại, gọi to bên trong: "Có ai không?"
Bên trong nửa ngày không động tĩnh, Xuân Hạnh lại gọi vài lần, một hồi lâu mới thấy một lão đầu từ trong đi ra, bộ mặt gắt gỏng, thoạt nhìn không hề dễ gần.
"Lão bản, nhà ngươi may quần áo đúng không?" Lục Nghiên cười hỏi.
Lão đầu liếc nàng, lãnh đạm nói: "Nhà may không may quần áo thì làm cái gì?"
Lời nói của hắn cũng không phải vấn đề gì, nhưng guiơng mặt như đứa đám cùng với biểu cảm giận dữ kia lại khiến Xuân Hạnh lầm bầm nói: "Ngươi mở cửa làm ăn, tại sao lại bày ra một bản mặt thối như vậy với khách? Hèn chi việc làm ăn lại không tốt."
"Việc làm ăn của ta tốt hay không có liên quan gì đến ngươi?" Lão đầu trừng mắt nhìn Xuân Hạnh.
Xuân Hạnh phồng má, nói với Lục Nghiên: "Tiểu thư, ta thấy cửa hàng này sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa. Chúng ta đừng may quần áo ở đây."
Lục Nghiên vỗ vỗ tay an ủi tâm tình nàng, rồi mới hướng lão đầu cười nói: "Chưởng quầy, ta muốn may mọt bộ sườn xám, xin hỏi có thể làm được không?"
Ánh mắt lão đầu xoi mói nhìn nàng từ trên xuống dưới nàng, một lúc sau gương mặt khó chịu mới hòa hoãn vài phần, bình luận: "Dáng người không tệ, mặc vào cũng sẽ không làm xấu quần áo của ta. Vào đi."
Xuân Hạnh: "..." Lời nói rõ ràng khích lệ, vậy mà từ miệng hắn nói ra lại giống như chán ghét vậy.
Theo lão đầu vào bên trong cửa hàng chỉ thấy một đống hỗn độn nhưng không dơ bẩn. Mấy bản vẽ la liệt trên bàn, treo lên bình phong, còn vải vóc bị tùy ý vứt trên ghế, trên bình phong. Trên giá chỉ có vài bộ sườn xám, mỗi một bộ đều tinh mỹ phi phàm, mỗi châm mỗi đường của hoa văn bên trên đều được tỉ mỉ thêu ra.
Phù dung hồng nhạt, mẫu đơn đỏ rực, hoa sen thanh lệ, từng đóa được thêu lên sườn xám nhìn thập phần tiên diễm mĩ lệ, sống động như thật.
"Đẹp quá." Xuân Hạnh trừng lớn mắt kinh diễm.
Ánh mắt Lục Nghiên liếc qua bên trên quần áo, nhẹ giọng nói: "Chưởng quầy từng làm việc trong cung?"
Lão đầu sắc bén nhìn về phía nàng, biểu cảm có vài phần đáng sợ, hỏi: "Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt hắn làm cho người ta sợ hãi, Xuân Hạnh giật mình, theo bản năng trốn phía sau Lục Nghiên.
Lục Nghiên thần sắc không biến, cầm lấy một bộ sườn xám thêu hoa văn phù dung, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng phỏng đoán. Chẳng qua cảm thấy tài thêu tốt như vậy cùng thêu pháp này dân gian khó có được. Xem ra ta đoán đúng rồi, chưởng quầy thật sự là lão nhân trong cung, trách không được tay nghề tinh xảo thế."
Đương nhiên, đây chỉ là một lí do, nguyên nhân trọng yếu hơn là Lục Nghiên cảm nhận được trên người ông một cảm giác quen thuộc, đó là khí chất ở trong thâm cung quanh năm suốt tháng.
Lão đầu thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Ta đích xác là người trong cung. Hiện tại sơn hà thoát phá, vương triều không còn nữa, ta cũng chỉ là một chưởng quầy thợ may nho nhỏ."
Lục Nghiên mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn kỹ dấu ấn hình dạng chiếc lá của cửa hàng, đăm chiêu.
Lão đầu hơi hơi nheo mắt, lấy trong ngăn tủ ra một bộ sườn xám hồng phấn thêu sơn trà trắng từ dưới lên trên, từng đóa hoa, nụ hoa đều như đang động đậy.
Lão đầu nói: "Cái này hẳn là vừa với thân hình của ngươi. Nếu ngươi thích ta sẽ bán cho ngươi."
Xuân Hạnh nghi ngờ hỏi: "Không phải là may theo yêu cầu sao?"
Lão đầu hừ một tiếng, nói: "Chỗ này của ta không có làm theo yêu cầu, thích hợp hay không còn tùy vào duyên phận ngươi."
Xuân Hạnh thè lưỡi, nhận thấy hắn đúng là tùy hứng.
Lục Nghiên tiếp nhận sườn xám, chất vải của nó cũng là loại thượng hạng, sờ lên hơi mát tay, phần cổ áo tinh xảo thanh lịch. Quả là một bộ quần áo tốt, làm cho người ta hận không thể lập tức mặc vào người.
"Bao nhiêu tiền?" Lục Nghiên hỏi.
Lão đầu nói: "Năm mươi đồng đại dương!"
Xuân Hạnh lập tức trợn mắt to. Một bộ đồ như vậy mà tận năm mươi đồng đại dương, đắt còn hơn ba bộ bên kia.
Lục Nghiên mỉm cười, giải thích với Xuân Hạnh: "Xiêm y tốt như vậy mà ra giá này là mình được tiện nghi."
Nói xong nàng lưu loát trả tiền, Xuân Hạnh nhìn thấy đau lòng muốn chết.
Hai người ra khỏi cửa hàng, trên tay Xuân Hạnh là một túi đồ.
"Tiểu thư, có chuyện gì sao?" Xuân Hạnh nhìn biểu cảm Lục Nghiên có chút ngưng trọng, trong lòng liền khẩn trương, nhịn không được hỏi.
Vô số suy nghĩ lóe lên trên đầu Lục Nghiên lại không thể nói với Xuân Hạnh, chỉ nói: "Chúng ta đi về thôi."
Xuân Hạnh dạ một tiếng, lại nhìn mặt trời, nói: "Nhưng còn chưa đến giờ Mã thúc tới đón."
Lục Nghiên sửng sốt, lúc này mới nhớ ra. Nàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái trà lâu nói: "Chúng ta đến trà lâu ngồi một lát, chờ Mã thúc tới đón vậy."
Lên lầu, rót trà xong, tiểu nhị bưng điểm tâm của bọn họ lên. Bánh vó ngựa hạt dẻ trong suốt cũng với bánh sơn dược táo đỏ bày trong đĩa, thoạt nhìn rất đẹp nhưng hương vị chỉ có thể gọi là tạm được.
"Vẫn là điểm tâm tiểu thư làm ngon hơn." Xuân Hạnh nhỏ giọng nói.
Ăn điểm tâm Lục Nghiên làm rồi liền cảm thấy hương vị do người khác làm có vẻ kém xa, chỉ trách miệng bọn họ bị dưỡng trở nên kén chọn.
Lục Nghiên và Xuân Hạnh kiều diễm mỹ lệ, tự nhiên khiến vô số người đánh tới ánh mắt hâm mộ, trong đó có một người đứng dậy bước đến bên cạnh hai người.
"Lục tiểu thư!"
Bánh vó ngựa: bánh làm từ hạt dẻ, nhưng do từ Hạt dẻ trong tiếng Quảng Đông là vó ngựa nên có tên gọi này.
Nhìn như bánh da lợn của Việt Nam ấy:))))Bánh táo tàu