Chương 48

Phòng bếp và tửu lâu cách nhau một khoảng sân nhưng mùi thơm lan toả cực nhanh khắp mọi ngõ ngách, hương thơm ngào ngạt vô cùng.

"Thơm! Thật thơm!"

Hương thơm bay ra đã thu hút mọi sự chú ý của các vị khách trong lâu, ai nấy giống như bị câu hồn đoạt vía, thạm chí có người chịu không thấu mà gọi tiểu nhị đến.

Còn trong phòng bếp của tửu lâu, Lục Nghiên đang mở nắp một cái nồi là ngọn nguồn của hương thơm kia. Nồi to được làm bằng sứ, bên trên được phong bế bởi một lớp bùn đất. Phía trong chứa nào là bào ngư, sò điệp, hải sâm, vi cá và những loại hải sản khác. Tất cả đều là nguyên liệu ở dưới biển nên cũng toả ra một mùi vị như hương vị đại dương.

Nồi sứ được đặt chế chuyên dụng, nguyên liệu sau khi xử lý thì cho vào nồi, rưới nước dùng lên xâm xấp mặt sau đó đậy kín lại cho lên bếp nấu. Đầu tiên là để lửa lớn nấu đến khi sôi thật to thì bớt lửa hầm ở lửa nhỏ ba ngày ba đêm, cho tới hiện tại. Bởi vì hương vị được phong kín trong nồi nên khi vừa mở nắp mùi thơm nồng nàn nhanh chóng xông ra, khiến người ta say mê không thôi.

Đám người Triệu thúc tập trung lại bếp lò, rướn cổ nhìn vào trong nồi nhìn món ăn bọn họ đã mong đợi từ lâu.

Lục Nghiên cầm thìa múc một muỗng nhỏ nước dùng cho vào chén. Chén sứ trắng toát, nước canh đυ.c đυ.c nổi lên một tầng váng dầu màu vàng nhạt, làn khói nóng hổi bốc lên nghi ngút.

Mùi thơm của món canh này có vẻ rất đậm nhưng uống vào miệng lại phát hiện ra nó vô cùng thanh đạm, lại không hề nhạt nhẽo. Lục Nghiên nếm một ngụm nhỏ rồi khẽ gật đầu, nói: "Lửa rất vừa phải."

Nói xong nàng đưa cái thìa cho Triệu thúc, Triệu thúc lập tức múc thử một chén. Hắn cũng không hề nhã nhặn như Lục Nghiên, một chén canh cũng không chê nóng, dũng cảm ực một cái. Nước canh đọng trên đầu lưỡi sau đó tràn qua yết hầu, cảm giác ngon miệng lan toả, dù thanh đạm nhưng sau khi uống xong cảm giác lưu luyến không quên.

“Ngon!” Triệu thúc không kìm nén khen ngợi một tiếng, mỉm cười nhìn Lục Nghiên nói: “Trù nghệ của tiểu thư đúng là xuất thần nhập hoá, ta vạn vạn không theo kịp a.”

Lục Nghiên cười, cởi bỏ tạp dề trên người, nói: "Ta chỉ làm món này thôi."

Chu thúc nếm thử một ngụm, cẩn thận thưởng thức mỹ vị trong miệng. Canh này bởi vì có rất nhiều hải vị nên rất đậm đà, lại không có chút tanh nào mà giữ nguyên được mùi hải sản, ngon đến mức làm cho người ta ai nấy nuốt luôn cả lưỡi.

Những người khác uống một ngụm cũng không nhịn được gật đầu —— Mỗi lần Lục Nghiên nấu ăn thật sự làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ, thật là không gì sánh bằng a.

Bí quyết giữ nguyên hương vị biển cả chính là dùng bùn trong hồ sen phong kín nắp, nhờ vậy mà vị ngon của hải sản hoà hợp với nhau được giữ bên trong, thẩm thấu ngược lại vào tôt yến, vi cá.

"Tiểu thư, canh hải sản này muốn bán như thế nào?" Chu thúc hỏi.

Lục Nghiên còn chưa nói gì thì Lục Thực ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên khỏi bát, nói: "Ta thấy nên bán thật đắt vào. Nguyên liệu nấu ra toàn là những thứ quý giá!"

Bọn người Lục Nghiên: "..."

Lục Thực hừ hừ, nói: "Hải sản đều là loại tốt nhất, mùi vị ngon như vậy nhất định sẽ bán rất chạy. Ta nghĩ a… Hai mươi đồng đại dương một chén đi."

Triệu thúc khẽ nhíu mày, hỏi: "Giá này... Có phải quá mắc hay không?"

Lục Thực nói: "Món này vừa tốn thời gian lại tốn sức, tỷ tỷ ta cũng không thể bán rẻ sức lao động. Đồ ăn nàng làm xứng đáng với giá này, ngươi cứ làm theo lời ta nói đi."

Bọn người Triệu thúc nhìn về phía Lục Nghiên, Lục Nghiên khẽ vuốt tóc nói: "Chiếu theo giá cả Lục Thực nói đi."

Nghe vậy bọn họ lập tức gật đầu, phân phó người mang canh hải sản ra ngoài.

Thấy thế, Lục Thực bĩu môi, có chút giận dỗi nói: "Triệu thúc bọn họ đều chỉ nghe lời tỷ tỷ ngươi, hừ hừ."

Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Củ cải chạm khắc xong chưa?"

Lục Thực giật mình đứng thẳng lên, nhỏ giọng ủy khuất nói: "Còn chưa."

Lục Nghiên nghiêm mặt, Lục Thực ngoan ngoãn buông chén canh trên tay xuống, đi đến một bên chạm khắc củ cải.

Năm trước Lục Nghiên đã nói qua muốn Lục Thực học làm bếp, sang năm mới việc này bắt đầu được thực hiện, đem hắn đến phòng bếp Thực Mãn Lâu làm trợ thủ. Kỳ thật Lục Thực rất có thiên phú về việc nấu ăn, hắn trời sinh có vị giác thập phần nhạy bén, có thể nắm giữ hương vị đồ ăn cực kì chuẩn xác, giống như định mệnh là làm đầu bếp.

Khi còn nhỏ, Lục Thực đi theo bên cạnh Lục lão gia tử học qua việc làm bếp, chỉ là hắn không đủ tính nhẫn nại, ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, chỉ học được nửa vời hời hợt, căn bản không được chút bản lĩnh nào.

Lục Nghiên liếc mắt, thò tay đoạt lấy dao và củ cải trong tay hắn, nói: "Việc chạm khắc củ cải cần phải khéo léo, làm sao có thể thô lỗ như vậy." Đao pháp của Lục Nghiên ngay cả Triệu thúc bọn họ cũng đều sợ hãi không thôi, thứ to lớn khó khăn cách mấy vào tay nàng cũng trở nên nhu thuận, dễ dàng sai sử như cánh tay.

Xẹt xẹt xẹt!

Củ cải bị lột hết vỏ ngoài, sau đó được cắt thành từng lát mỏng như cánh ve nhưng không rời ra, mỗi miếng đều như nhau không sai một ly. Mọi người trong phòng bếp nhìn cách Lục Nghiên dùng dao quả thật rất thích mắt. Ngón tay nàng tinh tế thon dài, bàn tay thì trắng nón mềm mại, dao phay nằm trong tay nàng có chút quá khổ.

Không đến hai phút, củ cải trên tay Lục Nghiên biến thành một đoá phù dung trắng như tuyết, từng cánh hoa mỏng tang trong suốt như pha lê, xinh đẹp vô cùng.

"Oa!"

Lục Thực dùng sức vỗ tay, nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại."

Lục Nghiên nói: "Đừng có mà nịnh hót ta, chỗ đó còn một túi củ cải, tiếp tục đi."

Lục Thực: "..."

*

Trong đại sảnh tửu lâu, Triệu thúc sai người đi thông tri cho khách nhân là hôm nay Thực Mãn Lâu làm món mới, tên là ‘Canh hải sản" là một món hầm, hai mươi đồng đại dương một chén. Nhất thời mọi người ồ lên, đương nhiên, bọn họ không phải quái dị giá cả quá đắt, mà là quá hưng phấn.

—— Món mới a, vừa nghe cũng biết là do Lục gia Đại tiểu thư xuống bếp, khó có được!

Qua năm mới, tỷ lệ xuống bếp của Lục Nghiên giảm bớt rất nhiều, điều này làm cho khách nhân ở Thực Mãn Lâu có chút bất mãn. Mặc dù so với tửu lâu bên ngoài, đồ ăn do Triệu thúc bọn họ làm hương vị tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể sánh bằng tay nghề Lục Nghiên. Bất quá cũng là bởi vì tên tuổi của Lục Nghiên mà bọn họ ở Lục Thủy Thành nước lên thì thuyền lên.

Không biết lúc nào có thể có vinh hạnh có thể ăn được thức ăn do Lục đại tiểu thư làm nha!

Đây là ý nghĩ trong lòng của rất nhiều người. Tên của Lục Nghiên bây giờ là đại diện cho sự mỹ vị.

"... Canh hải sản, ở đây năm bát!"

"Hai mươi đồng đại dương một chén, chúng ta chỉ đủ tiền cho ba bát thôi, vậy thì ba bát đi."

Nháy mắt, Thực Mãn Lâu trở nên náo nhiệt hơn, một đám người kiềm chế không được, hận không thể lập tức uống canh —— Hương vị này phản phất trong không khí thật là quá mê người rồi.

Đám người Trương Long là lần đầu tiên tới Thực Mãn Lâu, bọn họ đều không phải là người thích xoi mói, thức ăn thông thường cũng ăn vô cùng thích thú. Giờ đây ngửi được hương vị này, mỗi một người đều trở nên bất động, thật sự quá thơm! Bất quá khi nghe được giá cả, bọn họ liền đổ mồ hôi lạnh.

Hai mươi đồng đại dương một chén canh?

Bọn họ một tháng cũng chỉ được năm cái đồng đại dương đã là rất lợi hại, thậm chí ngay cả một chén canh cũng mua không nổi?

Sau đó, bọn họ liền thấy cảnh tượng náo nhiệt của Thực Mãn Lâu. Hai mươi đồng đại dương một chén canh lại ngăn không được những thực khách kia, quả thực làm cho bọn họ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Vài người thương lượng một chút, phát hiện tiền của một đám người bọn họ gộp lại cũng chỉ đủ mua một chén canh...

Trương Long đập bàn, nói: "Được, chúng ta liền muốn món này, một chén canh thôi!"

Hứa thúc: "... Một chén?"

Bon người Trương Long đồng loạt gật đầu, một người lại nói: “Mang đến ba cân màn thầu, còn có mấy thứ lót dạ ăn kèm."

Ánh mắt Hứa thúc có chút không tin được, nhưng vẫn gật đầu, xoay người phân phó tiểu nhị đem đến những thứ bọn họ muốn.

Ba cân màn thầu, còn có vài món ăn kèm, sau đó là một chén canh hải sản.

"... Chỉ có một chén như vậy mà đến hai mươi đồng đại dương a." Một đám người vây quanh bàn, nhìn chằm chằm chén canh ở giữa kia. Hai mươi đồng đại dương, phân lượng lại không nhiều, chén kia có hình dạng như quả bí đỏ, nước canh vàng nhạt bay ra hương vị thơm lừng.

Trương Long nói: "Một người có thể uống một thìa cũng được."

Những người khác: "..." Như thế nào nghe xót xa như vậy.

Bất quá tuy rằng giá cả sang quý, nhưng sau khi nếm thử, bọn họ liền biết thật sự đáng tiền, uống ngon vô cùng. Tư vị trong miệng lan toả, ngọt ngào đến mức người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi. Vô cùng tuyệt vời!

Ngon!

Trương Long uống xong một thìa canh, đang định múc muỗng thứ hai lại phát hiện chén kia canh đã hết sạch. Cuối cùng, bọn Trương Long tại Thực Mãn Lâu uống một chén canh, ăn ba cân màn thầu, thoạt nhìn cùng thực khách bình thường không có gì khác nhau, Hứa thúc lúc này bèn nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra không phải đến gây sự.

Lục Nghiên từ phòng bếp đi ra, Hứa thúc thấy nàng, lập tức kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."

Khách nhân Thực Mãn Lâu đều đã rất quen thuộc vị Lục gia Đại tiểu thư này. Nhìn thấy nàng, cả đám cũng có chút hưng phấn.

Lục Nghiên ngũ hài hoà xinh đẹp. Người quá mức diễm lệ thường sẽ cảm thấy có chút tục khí nhưng nhìn đến nàng chỉ thấy động lòng người, khí chất trầm tĩnh. Rất khó có thể không thích nàng!

Một lão gia tử thường đến cười híp mắt nói: "Lục nha đầu càng ngày càng xinh đẹp như tiên. Không biết ai có thể có phúc khí lấy được ngươi a."

Lục Nghiên nhìn qua, cười nói: "Liêu gia gia ngài thích ta, tự nhiên thấy ta rất tốt."

Liêu gia gia nói: "Trong nhà ta có một tiểu tôn tôn (*cháu cố), tuổi tác xấp xỉ ngươi..."

Lời này là đang se duyên.

Đám người Trương Long đang cắn màn thầu chợt ngẩng đầu lên nhìn nhau —— Không tốt, có người đào góc tường Tứ Gia!

(Ta thật sự cảm thấy những người bên cạnh Tứ Gia đều rất thú vị =]]])

Lục Nghiên đang cân nhắc làm sao mới không đắc tội mà uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của vị Liêu lão gia tử này, lại gặp một đám người hùng hổ hướng về phía nàng đi tới.

Đám người kia người cao ngựa lớn, trên người mang theo một loại cảm giác ngang nhiên thô lỗ, thoạt nhìn vô cùng hung tợn. Rất nhiều người lúc này sợ tới mức trong lòng nhảy dựng.

—— Đây là tới sinh sự?

Hứa thúc căng thẳng trong lòng, vội vàng vọt tới chắn trước người Lục Nghiên. Nếu như đối phương làm khó dễ, hắn nhất định sẽ bảo vệ Lục Nghiên trước tiên.

Trong lòng Lục Nghiên lại rất bình tĩnh, dù sao bất quá là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, sốt ruột bối rối cũng không làm được gì. Lục Nghiên sau khi nghĩ vậy liền thấy đám người đó đứng trước mặt nàng, lại đột nhiên cúi đầu.

"Tứ nãi nãi hảo!"

Lục Nghiên:???

Bọn người Hứa thúc:???

* Vừa ngồi edit truyện mỹ thực, vừa coi thiên đường ẩm thực quả là hại tim lắm:))) thôi thì mua một phần đồ ăn để bên cạnh mới được. Món ăn trong chương này thật sự ta không biết là món gì nên không thể search kích thèm, đáng tiếc đáng tiếc....