Chương 42

Việc hôn nhân hai nhà Lục Cố thất bại, tin tức này đối với mọi người ở Lục Thủy Thành mà nói tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn. Chỉ cần nhìn thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh cử chỉ thân mật, ra vào các loại tiệc rượu, mà bộ dáng Cố Thành cũng không vui vẻ gì đối với việc đính ước này, tất cả mọi người đều biết mối hôn sự này sớm hay muộn cũng sẽ bị giải trừ.

Bất quá, những người này còn chưa được vui sướиɠ khi người gặp họa bao lâu thì một tin tức khác lại đến khiến bọn họ hiểu không nổi.

Hôn sự của đại tiểu thư Lục gia cùng Tôn thiếu gia Cố gia đúng là hủy bỏ, nhưng hôn nhân giữa hai nhà Lục Cố lại không hủy bỏ, chỉ là đổi đối tượng mà thôi. Người định thân đổi từ Tôn thiếu gia Cố gia thành Cố Tứ Gia.

Ngọa tào! (kiểu như chữ mẹ kiếp)

Những người ở Lục Thủy Thành nghe được tin tức này thì lớn tiếng chửi rủa. Trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều bàn luận về vấn đề này.

Cái gì, ngươi nói Lục gia còn chưa đáp ứng mối hôn sự này?

Người ở Lục Thủy Thành thật sự kinh ngạc. Lục gia làm sao có thể cự tuyệt mối hôn sự này, đây chính là mối hôn sự đốt đèn l*иg cũng tìm không ra a. Đại tiểu thư Lục gia này kiếp trước chắn là đã làm rất nhiều chuyện tốt.

Bên phía Lục Nghiên, sau khi nàng nghe được tin tức như vậy, trong lòng cũng khϊếp sợ không thôi.

"Ngươi nói cái gì?" Lục lão gia còn tưởng rằng Tô Chu bà bà đang nói đùa với mình, căn bản không tin, cười nói: "Tô Chu bà bà, ngươi đừng nói giỡn nữa."

Đầu óc Tô Chu bà bà lúc này cũng mơ hồ, nghe vậy vỗ tay một cái nói: "Hắc, Lục lão gia, ngài đừng có mà không tin ta, đây là chính miệng Cố tướng quân nói với ta, nói là đem đối tượng định thân đổi thành Cố Tứ Gia, tuyệt đối không có lừa ngài a."

Nói xong, Tô Chu bà bà có chút hưng phấn, nếu việc này thật sự có thể thành, danh tiếng của bà ở Lục Thủy Thành sẽ càng tăng thêm, tuyệt đối đè đầu đối thủ của bà là Trầm bà bà.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lục lão gia trở nên cứng ngắc, hắn cùng Lục phu nhân nhìn nhau, đều thấy ánh mắt đối phương mờ mịt —— chuyện gì đã xảy ra a?

Tô Chu bà bà cười nói: "Lục lão gia, Cố gia bên kia vẫn chờ ta đáp lời. Cố Tứ Gia là người ra sao không cần ta nói nhiều. Hôn sự tốt như vậy ngài nên nắm cho chặt."

Lục Thực phản ứng kịp, kinh ngạc nói: "Ý của ngài là Cố Tứ Gia có khả năng sẽ trở thành tỷ phu của ta?"

"Đúng a, tiểu thiếu gia." Tô Chu bà bà cười khẳng định lời của hắn.

Lục Thực im lặng, vui mừng khôn xiết. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến có một ngày người hắn sùng bái sẽ là người trong một nhà với mình.

Người Lục gia nhìn về phía Lục Nghiên, đợi chờ ý kiến của nàng.

Tô Chu bà bà là người thức thời, vừa thấy ánh mắt bọn họ liền biết việc này là muốn vị đại tiểu thư này tự mình làm chủ, chắp tay cười nói: "Chúc mừng Lục tiểu thư có được lương duyên. Cố gia là gia tộc như to lớn, ngài gả qua đó chính là một bước lên trời..."

"Ta cự tuyệt." Lục Nghiên phục hồi tinh thần, thản nhiên nói.

"... Ngài đồng ý rồi, ta sẽ đi đến Cố gia đáp lời ngay bây giờ... Cái gì?" Tô Chu bà bà lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng cuộc hôn nhân tốt như vậy Lục Nghiên nhất định sẽ đáp ứng, cũng đã nghĩ tới những việc sau này mà đắc ý, cuối cùng lại đột nhiên phản ứng hiểu được Lục Nghiên nói gì, biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc. Biểu cảm này giống như đang nói Lục Nghiên thật không biết tốt xấu!

Lục Nghiên suy nghĩ một chút, sau đó nở một nụ cười, nói: "Yêu cầu này, ta cự tuyệt."

Tô Chu bà bà liền trở nên nóng nảy, nói: "Này... Lục tiểu thư, ngài có hiểu rõ không? Đây chính là Cố Tứ Gia a."

Trong đầu Lục Nghiên lóe lên bộ dạng Cố Tứ Gia, ngón tay vô thức vỗ về chuỗi hạt ngọc ấm trên tay, những viên trân châu còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, rũ mắt nói: "Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng. Lục gia chúng ta trèo cao không nổi Cố gia, mối hôn sự này, ta không đáp ứng."

Tô Chu bà bà nhìn ra quyết tâm trong giọng nói Lục Nghiên, nhịn không được nhìn về phía Lục lão gia, nóng nảy nói: "Lục lão gia, các ngài cứ như vậy để Lục tiểu thư làm loạn?"

Lục lão gia sờ sờ mũi, nói: "Chuyện này ta muốn khiến cho nàng vui vẻ. Nếu Nghiên Nhi không thích, vậy thì nhọc công Tô Chu bà bà ngươi thay ta cự tuyệt Cố gia. Với cả, Cố Tứ Gia là thúc thúc của Nghiên Nhi, bối phận như vậy thật không thể nào."

Tô Chu bà bà: "..."

Một nhà các người đều là đồ ngốc sao? Đây chính là Cố Tứ Gia a, ngươi còn quan tâm cái gì bối phận hay không bối phận?

*

Tô Chu bà bà than thở trở lại Cố gia, đem chuyện này nói cho bọn họ biết, xin lỗi nói: "Việc này đối với Đại tiểu thư Lục gia cũng không vui vẻ. Nàng nói là không muốn trèo cao, còn có hai người bối phận bất đồng..."

Cố tướng quân nhìn phu nhân của mình, rồi lại liếc sang Cố Tứ Gia, vui vẻ chỉ vào Cố Tứ Gia nói: "Thấy chưa việc hôn nhân này ngươi không bằng lòng, mà người ta cũng không vui."

Cố Tứ Gia: "..."

Cố gia Nhị nãi nãi nói: "Phụ thân, mẫu thân, Lục gia nếu đã cự tuyệt chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. Tứ Gia nhà ta là nhân trung chi long, bọn người Lục gia đúng là không có mắt nhìn. Cháu gái bên nhà mẹ ta bộ dáng rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn khéo léo, ta thấy rất xứng đôi với Tứ Gia."

Những năm gần đây, tâm tư Cố Nhị Nãi Nãi lúc nào cũng mong Cố Tứ Gia cưới chất nữ nhà mẹ đẻ nàng. Biết Cố tướng quân muốn Cố Tứ Gia cùng Lục Nghiên thành thân đã tức giận đẩy ngã mấy bình hoa. Hiện tại nghe Lục gia cự tuyệt liền tươi cười rạng rỡ.

Cố thái thái không phản ứng, Cố Nhị Nãi Nãi mất mặt, ngượng ngùng cười cười, tiểu nha đầu vừa vặn bưng lên trà đến, nàng cầm lấy chén trà liền bị lật đổ, nước trà nóng hổi nháy mắt đổ đầy bàn, có chảy vào sườn xám của nàng.

Cố Nhị Nãi Nãi đứng dậy, bạt tai tiểu nha đầu kia, cả giận nói: "Tay chân lóng ngóng. Đây chính là sườn xám ta mới may, giá tận năm đồng đại dương!"

Tiểu nha đầu quỳ sụp trên mặt đất run rẩy, cầu xin tha thứ liên hồi: "Nhị nãi nãi bớt giận..."

Nhị nãi nãi còn muốn nói gì đó, Cố thái thái thản nhiên mở miệng: "Được rồi, ồn ào cái gì."

Vẻ mặt giận dữ của Nhị nãi nãi nháy mắt đổi thành tươi cười, nói: "Mẫu thân nói đúng. Đứng ngốc đó làm gì, còn chưa chịu cút đi?"

Tiểu nha đầu như được đại xá, ôm khay gỗ vội vàng lui xuống.

Cố thái thái cũng không có tâm tình để ý Nhị nãi nãi, chỉ suy nghĩ chuyện của Lục gia, nói: "Cố Thành như vậy cũng khó trách người Lục gia không đáp ứng. Sợ là cảm nhận bây giờ của Lục gia đối với Cố gia chúng ta không hề tốt. Việc này ta thấy nên bàn bạc kỹ hơn."

Cố Tứ Gia nghĩ đến Lục Nghiên, trong lòng có chút rối rắm —— tiểu cô nương cũng sẽ không chán ghét mình đi?

*

Buổi tối Cố Tứ Gia nhận được từ Hắc Dực một cái hộp chạm trỗ hoa hải đường, bên trong chứa các loại trang sức đeo trên tay, tất cả đều quen thuộc với Cố Tứ Gia —— có thể không quen thuộc sao, những thứ này đều từng do hắn cầm trên tay chơi đùa, còn cố ý sai Trương phó quan đến cửa hàng trang sức đánh ra cho Lục Nghiên.

Những trang sức này hắn đều đưa cho Lục Nghiên, giờ đây lại về tay hắn, ý tứ không cần nói cũng biết, tiểu cô nương xem ra thật sự quyết tâm không muốn cùng Cố gia bọn họ có quan hệ.

Trong lòng Cố Tứ Gia có chút mất hứng.

"Tứ Gia..." Trương phó quan thật cẩn thận kêu một tiếng.

Cố Tứ Gia đóng nắp hộp lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Trương phó quan đưa lên một phong thư, nói: "Đây là thứ của Bạch gia gởi đến từ Nhị Trấn."

Nhị Trấn đó là Trấn Y và Trấn J, mà Bạch gia đối với Nhị Trấn mà nói giống như Cố gia ở Tỉnh S.

Cố Tứ Gia nhận thư rồi mở ra, Trương phó quan lẳng lặng đứng một bên, chờ Cố Tứ Gia xem xong rồi, mới hỏi: "Tứ Gia, trong thư nói cái gì?"

Những quân phiệt như bọn họ mặc dù hợp tác với nhau nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.

Cố Tứ Gia thư để một bên, đáp: "Thư là do Bạch Lập Tùng gửi đến. Ý hắn muốn nói là hắn đã đến Lục Thủy Thành."

Trương phó quan kinh ngạc: "Hiện tại?"

Cố Tứ Gia gật đầu, lấy ra một bộ y phục lớn mặc vào, nói: "Đi thôi, chúng ta sẽ đi gặp vị Bạch thiếu này."

Bạch gia Bạch Lập Tùng, không hề thua kém Cố Tứ Gia, cũng là tướng quân nổi danh trên chiến trường. Nhị Trấn ở ngay biên giới với nước U, thời tiết lạnh lẽo, người dân kiếm sống bằng cách nuôi cừu. Ít nhiều nhờ Bạch gia mà nước Z từng bước một lấn vào nước U.

Bạch Lập Tùng là trưởng tử Bạch tướng quân, dáng người thập phần cao lớn, mặc quân phục màu lục nhìn ra là một người tính tình sảng khoái.

"Cố thiếu tướng!" Bạch Lập Tùng đã gặp qua Cố Tứ Gia. Lúc trước khi tổng thống nhậm chức, bọn họ đều ở tỉnh B.

Cố Tứ Gia cũng gọi một tiếng: "Bạch thiếu tướng."

Bạch Lập Tùng cười, nói: "Cố thiếu tướng thu phục tỉnh M, đánh bại T quốc, danh tiếng truyền khắp Z quốc, ngay cả tổng thống trong buổi họp quốc hội cũng khen ngợi ngươi một phen a."

Cố Tứ Gia nói: "Tổng thống coi trọng ta rồi. Đây bất quá là bổn phận của ta."

Nghe vậy ánh mắt Bạch Lập Tùng chợt lóe, lẩm bẩm nói: "Thuộc bổn phận..."

"Tốt! Hay cho một câu thuộc bổn phận. Không phải dân tộc mình tất nhiên tâm sẽ khác! Đánh đuổi ngoại tộc đúng là bổn phận của người Z quốc chúng ta."

Cố Tứ Gia nhìn về phía hắn, hỏi: "Bạch thiếu tướng lần này tới không chỉ vì khích lệ ta đi."

Bạch Lập Tùng sờ sờ mũi, cười hắc hắc, nói: "Ta lần này đến là tìm ngươi giúp đỡ."

Cố Tứ Gia bảo hắn nói thẳng.

Biểu cảm Bạch Lập Tùng trầm xuống, nói: "Ngươi cũng biết, mùa đông năm nay có chút khổ sở, trên thảo nguyên chúng ta ngựa bò dê gì cũng bị đông lạnh mà chết không ít. Ta đến đây hôm nay là muốn chọn mua một ít nhu yếu phẩm, sau đó... Là muốn tìm Cố gia các ngươi giúp đỡ. Hiện tại biên cương không chịu an phận, nhiều lần xâm phạm. Quân đội chúng ta lại thiếu vũ khí, nhiều lần viết đơn xin trung ương trợ cấp nhưng không thành, thật sự không còn cách nào..."

Cho dù Bạch gia bọn họ lợi hại nhưng không có viện trợ, không có vũ khí, bọn họ hai bàn tay trắng lấy cái gì mà đánh?

Cố Tứ Gia suy tư một chút, nghĩ đến tin tức mình có được, nói: "Ta nghe Tiêu Bắc nói, người dân U quốc đầu hàng T quốc. Hiện tại sợ là U quốc đang được T quốc trợ giúp."

Bạch Lập Tùng vỗ bàn, nói: "Lão tử biết mà, U quốc kia chỉ là một con kiến nhỏ làm sao có thể kiên cường quật dậy. Thì ra là do con voi già T quốc kia tìm việc cho ta."

Quân sự ở T quốc dẫn đầu rất xa những quốc gia khác, mà Z quốc bọn họ ở phương diện này lại càng bị người ta ném ra xa. Có sự hỗ trỡ của T quốc khó trách U quốc lại có chút trở mình.