Buổi tối mùa đông rất dài, bên ngoài trời còn chưa sáng, phòng bếp Thực Mãn Lâu đã bắt đầu náo nhiệt, một đám người đã bận rộn đến mức bở hơi tai.
Trên bếp lò đặt một cái nồi lớn đậy kín vung, ngay cả một tia hương vị đều không thể lọt ra ngoài, nhưng mọi người lại không nhịn được đem tầm mắt nhìn tới.
Cục bột kéo tới kéo lui trong chớp mắt biến thành mì sợi. Nước trong nồi đã bắt đầu sôi, mì kéo xong được cho vào nồi nấu.
Mì nấu xong vớt ra để ráo rồi cho vào trong chén. Trứng vịt muối cắt lát đặt ở bên trên, màu đỏ của dầu từ trứng ứa ra thấm vào sợi mì.
Đậu phộng rang được rải lên, một cái trứng gà cũng được cho vào, sau đó là một ít thịt bò cắt thành khối vuông được xào sơ, chén mì này thật sự rất thơm ngon.
Ba bát mì được chuẩn bị xong, Lục Thực chủ động lấy khay cho vào, Lục Nghiên cởi bỏ tạp dề, cùng cậu đi ra ngoài.
"... Rất muốn ăn thử!" Mọi người trong phòng bếp tỏ ra tham lam chờ đợi thở dài, Lục Nghiên vừa đi khỏi bọn họ liền không nhịn được chạy tới làm theo những gì cô đã làm qua —— chỉ là, bất kể là ngoại hình vẫn là hương vị vẫn không thể bằng đại tiểu thư làm!
Lục Nghiên cùng Lục Thực, Lục lão gia ăn điểm tâm trên tầng hai. Cửa sổ mở rộng cũng không khó chịu trời lạnh, từ chỗ bọn họ có thể nhìn thấy cửa chính Thực Mãn Lâu, nếu có người đi vào bọn họ liền có thể nhìn thấy.
Lục lão gia tâm trạng lơ lửng trên trời nói: "Ai, hi vọng mọi chuyện thuận lợi." Cậu thở dài.
Lục Nghiên đưa chiếc đũa cho cậu, nói: "Cha đừng lo lắng, điều gì cần làm chúng ta cũng làm rồi... Bây giờ còn sớm, không ai đến cũng là chuyện bình thường."
Lục lão gia trong lòng cũng hiểu rõ Thực Mãn Lâu không phải tiệm ăn sáng, lúc này làm sao có thể có người tới?
Đang nói, bên kia cửa chính thực sự có người tới, mang theo vẻ ngoài lạnh lùng mặc một bộ quân trang.
Giờ đây toàn bộ Lục Thủy Thành, trừ binh lính Cố gia thì cũng chỉ có nhóm người trị an. Không biết người tới là người nào?
Lục lão gia híp mắt cẩn thận nhìn một chút, có chút không xác định nói: "Hình như là binh lính Cố gia..."
Binh lính Cố gia có đồng phục, nghe nói là Cố Tứ Gia tự mình thiết kế, rất có phong cách, thập phần lưu loát, toát được tinh thần, vai rộng chân dài. Tại Z Quốc trong tất cả quân đội, nghe nói quân phục Cố gia là đẹp mắt nhất.
Lục Nghiên đặt chiếc đũa xuống, nói: "Để con ra ngoài xem."
Lục lão gia cũng đứng lên, nói: "Cha và con cùng đi."
Lục Thực đang chăm chú thưởng thức tô mì căn bản không định đi, nhưng khi nhìn Lục Nghiên cùng Lục lão gia như vậy, đành tranh thủ nhét vào miệng nửa cái trứng vịt muối sau đó cùng họ chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa xuống đã nhìn thấy chú Hứa đang cùng vị quân gia đó nói chuyện. Quân gia kia nhìn quen mắt cực.
"Lão gia, đại tiểu thư, Nhị thiếu gia!"
Chú Hứa thấy bọn họ xuống dưới, chỉ vào vị quân gia kia nói: "Đây là phó quan bên cạnh Cố Tứ Gia..."
Lục lão gia nhìn ông ta hai mắt lóe hào quang, nói: "Nguyên lai là Trương phó quan..." Ông nhanh chân đi xuống lầu.
Lục Nghiên không nói chuyện, chỉ là lễ phép hướng tới Trương phó quan cúi người. Tuy rằng cô không nói một tiếng, người làm chủ cũng là Lục lão gia, nhưng sự tồn tại của cô cảm giác lại cực kì quan trọng.
Trương phó quan nhịn không được dòm Lục Nghiên, cảm thấy vị Lục đại tiểu thư này trên người khí chất thực độc đáo.
"Lục lão gia, ta hôm nay theo lệnh của Tứ Gia, tới chúc mừng Thực Mãn Lâu của Lục gia một lần nữa khai trương. Sáng nay Tứ Gia có chuyện, thật sự không thời gian tự mình đến chúc mừng nên sai ta tới nói cho ngài." Trương phó quan cười híp mắt nói, nhìn qua thật sự là một người dễ nói chuyện.
Thực Mãn Lâu khai trương trở lại, những gia đình thân thiết ngày xưa Lục gia đều đưa thiệp chúc mừng, Cố gia tự nhiên cũng như vậy. Nhưng mà không nghĩ đến, Cố Tứ Gia lại sai Trương phó quan đến chúc mừng, thật là làm cho bọn họ thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà kinh ngạc)
Lục lão gia nói: "Trương phó quan ăn điểm tâm chưa, sự tình lần trước ta cũng chưa cám ơn ngươi..."
Hai người hàn huyên, Lục Nghiên nhìn bầu trời còn chưa sáng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Trương phó quan, sắc trời sớm như vậy, không biết Tứ Gia đã ăn sáng chưa?"
"Này..." Cô đột nhiên mở miệng, Trương phó quan sửng sốt một chút, trên mặt do dự...
Vừa nhìn Lục Nghiên trong lòng hiểu rõ nói: "Trương phó quan chờ một chút, ta vừa hấp bánh bao, làm phiền ngài mang cho Tứ Gia."
Trong lúc Trương phó quan do dự, Lục Nghiên đã xoay người đi vào phòng bếp. Đúng lúc vừa hấp xong một xửng bánh bao, Lục Nghiên kêu người lấy ra toàn bộ cho vào trong hộp đồ ăn. Lại nhìn phần mì vừa mới kéo còn dư một ít, trực tiếp cho vào nồi nấu.
Nồi sứ trên bếp là do Lục Nghiên đặt người làm chuyên dùng để nấu canh. Canh trong nồi đã được nấu ba ngày ba đêm, nguyên liệu bên trong đều đã được ninh nhừ ra nước ngọt.
Cô lấy khăn mở nắp nồi ra, khí nóng nháy mắt bay ra, mọi người trong phòng bếp đều có thể ngửi được mùi thơm!
Hương vị này không biết phải diễn tả như thế nào, khiến cho hồn phách mọi người đều bị dụ hoặc. Mùi thơm rất thanh đạm nha.
Lục Nghiên cầm cái muỗng múc canh tưới lên trên, sau đó cho vào các loại gia vị —— không biết Cố Tứ Gia có ăn cay hay không.... Lục Nghiên cố ý lấy một lọ tương ớt cho cậu.
Bánh bao màn thầu nhét đầy một hộp đồ ăn lớn, Lục Nghiên nhanh tay nướng vài cái bánh kêu bọn người lão Triệu cho vào, những thứ này đều là món ăn có thể làm chắc bụng.
Chén mì được đặt trên cùng hộp thức ăn cho rất ít nước súp, dù có lắc lư cũng sẽ không rơi ra, ngược lại rất chắc chắn.
Lục Nghiên đoán Cố Tứ Gia chắc là là có việc gấp, không thì cũng sẽ không sớm như vậy đã ra khỏi thành, cho nên trừ chén mì kia đều là những món dễ mang theo.
Mấy thứ này đều sẵn có trong phòng bếp, chuẩn bị rất nhanh, chỉ mất năm phút đồng hồ Lục Nghiên đã cầm hộp đồ ăn ra.
"Làm phiền ngài, Trương phó quan."
Lục Nghiên đem hộp đồ ăn đưa cho Trương phó quan, Trương phó quan gãi gãi đầu, nói: "Ta đi đây."
Trương phó quan đi ra ngoài, đến bên một con hẽm nhỏ ở nơi đó có một chiếc xe đang chờ.
"Tứ Gia..."
Nam nhân ngồi ở ghế sau hơi nhắm mắt, nghe được động tĩnh liền mở mắt nhìn, con ngươi dài hẹp không giận mà khiến người khác run.
Trương phó quan lên xe, xe rất nhanh liền chạy từ từ ra ngoài thành.
Trương phó quan nói: "Vừa rồi Lục gia Đại tiểu thư biết ngài chưa ăn bữa sáng, cứng rắn nhét vào tay ta một hộp đựng thức ăn... Nó đây nè... Thật sự rất thơm a."
Hộp đồ ăn vừa mở, hương vị liền bay ra, Trương phó quan nuốt nuốt nước miếng, nói: "Ta biết Tứ Gia ngài từ trước đến giờ không ăn ở bên ngoài, bữa sáng này ta thay ngài ăn vậy, cũng sẽ không phụ lòng tâm ý Lục đại tiểu thư... Nha..."
Lời còn chưa nói hết, một cái tay mang bao tay đưa ra trước mặt cậu, Trương phó quan không thể không đưa qua, trong lòng có chút thất vọng —— đồ ăn này thật sự rất thơm a, mùi vị khẳng định rất ngon.
Tứ Gia ngài đã thay đổi!
Ánh mắt Cố Tứ Gia nặng nề nhìn chén mì, trong lòng có chút do dự.
Anh thật sự không thích ăn ở bên ngoài, một mặt là vì an toàn, mặt khác là do cái miệng của anh rất kén chọn, thậm chí kén chọn đến mức chấp nhận chịu đói cũng không đồng ý ăn. Rất nhiều món ăn cũng không hợp khẩu vị của anh. Nói cách khác, sống đến bây giờ, Cố Tứ Gia vẫn luôn cảm thấy ủy khuất vì chưa ăn được món ăn nào làm cho anh cảm thấy thõa mãn.
Thế nhưng tô mì này thật sự rất thơm...
Vừa rồi mùi thơm còn rất nhẹ, hiện tại trong khoang xe đều tràn ngập mùi thơm này. Đúng là một mùi hương làm người ra sảng khoái muốn cầm đũa thử ngay.
Cố Tứ Gia nếm thử bát mì. Nhiệt độ trong bát còn rất ấm, mì kéo có lực, hơn nữa cũng rất thơm...
Cố Tứ Gia bình thường không có hứng thú ăn sáng, nhưng tô mì này lại khiến bụng anh kêu ọt ọt, cảm giác thèm ăn đã lâu không trải qua.
Ngon quá!
Ăn xong bát mì, Cố Tứ Gia cảm giác thõa mãn hiếm thấy, dạ dày được lấp đầy làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Cởi bỏ găng tay cũ, thay một cái mới...
"Bên trong còn có một cái bình nha, không biết trong đó đựng gì?" Trương phó quan nhìn vào hộp đồ ăn, ngoại trừ màn thầu còn phát thấy một cái bình.
Cố Tứ Gia đưa tay ra, Trương phó quan vẻ mặt mờ mịt.
Cố Tứ Gia: "... Ta." Lời ít mà ý nhiều.
Trương phó quan: "..." Được, là của ngài.
Đem cái bình đưa ra, Trương phó quan không vui cau mũi cầm lấy một cái bánh nướng.
Cố Tứ Gia lại vươn tay.
Trương phó quan: "..."
Không chỉ có là bánh nướng, mọi thứ trong hộp đồ ăn Cố Tứ Gia đều muốn. Được rồi. Đều là của ngài, toàn bộ đều là của ngài... Phi!
"Ta còn chưa ăn điểm tâm, Tứ Gia..." Trương phó quan ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia do dự một chút, không đành lòng đưa một cái màn thầu cho ông.
Trương phó quan: "..." Màn thầu nhiều như vậy mà chỉ cho ta một cái, biểu cảm của ngài cũng đừng miễn cưỡng như vậy có được không?