"Chị, chị không bị sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Lục Thực lấy lại tinh thần, đi tới vài bước lôi kéo Lục Nghiên xem xét, thấy không có thương tích gì mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm thấy phẫn nộ với người gây tai nạn.
"Ngươi có biết lái xe không? Thiếu chút nữa đυ.ng chết người rồi!"
Người nọ thoạt nhìn liền một bộ mặt hối lỗi cười nói: "Thật sự ta không cố ý mà!"
Lục Nghiên kéo tay áo Lục Thực nói: "Được rồi, chị thấy vị tiên sinh này cũng không phải cố ý. Ngược lại phải cảm tạ vị tiên sinh đằng kia đã cứu chị đây nè." Lục Nghiên muốn giới thiệu cho Lục Thực người vừa cứu mình nhưng quay đầu nhìn lại đã không thấy người nọ.
"Tứ gia, hai vị kia hình như là đại tiểu thư Lục gia với nhị thiếu gia của họ." Người bên cạnh Cố Tứ gia ngày trước có theo Trương phó quan đến Lục gia nên thấp giọng nói với cậu.
Người của Lục gia? Nói cách khác, vị tiểu thư kia là vị hôn thê của Cố Thành? Thật là một đôi tay xinh đẹp. Lúc nãy bối rối, tay cô chộp lấy áo anh, dưới ánh mặt trời, tay thon dài trắng muốt như sợi chỉ, móng tay cũng không có sơn phết vẽ vời gì, mượt mà khỏe khoắn, mà đôi cổ tay trắng nõn cũng vô cùng mỹ lệ, tinh tế. Đôi tay kia nếu như đeo thứ gì đó vào chắc chắn rất đẹp. Không biết tại sao, Cố Tứ gia đối vớ đôi tay cô thật sự để ý.
Tìm kiếm một lúc, Lục Nghiên cũng tìm thấy được bóng dáng nam nhân kia. Góc áo của y phục màu đen của anh phấp phới tung bay, thân người cao lớn, khí chất không giống mọi người, vừa nhìn thoáng qua liền biết là một nam nhân cao quý.
"Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?" Lục Thực nhìn theo ánh mắt của cô, không nhìn ra cái gì, liền cúi đầu hỏi cô. Lục Nghiên buông mắt nói: "Không có gì."
"Vị tiểu thư này, thật xin lỗi ngươi, may mắn thay ngươi không bị thương không thì ta thật sự..." Chủ nhân chiếc xe đạp hối hận đầy mặt.
Lục Nghiên cười cười nói: "Ta không sao, ngươi không cần để ở trong lòng. Chỉ cần nhớ là lần sau đừng chạy xe nhanh như vậy nữa, không thôi đυ.ng vào người ta sẽ không tốt đâu."
A... thật là một tiểu thư dịu dàng lại xinh đẹp! Chủ nhân xe đạp cảm giác mình đã rơi vào lưới tình. Cậu giới thiệu mình họ Khổng, tên là Lệnh Thư, là phóng viên xã hội, chuyên về mảng tin tức.
Phóng viên..... Thật là một từ ngữ mới mẻ!
Lục Nghiên nhìn thấy lúc nãy vì tình thế cấp bách mà đối phương ném chiếc xe đạp qua một bên, liền đi tới lấy tay dựng lại đưa tới trước mặt đối phương nói: "Xe đạp của ngươi."
Khổng Lệnh Thư: "....." Trợn mắt há hốc mồm.
Lục Thực cũng kinh ngạc hỏi: "Chị, sao chị có sức mạnh lớn như vậy?"
Lục Nghiên giật giật cổ tay nói: "Chuyện này là bình thường thôi, nặng đến mười cân chị cũng xách được. Nếu không có sức lực, làm sao có thể nấu ăn?"
Khổng Lệnh Thư nơm nớp lo sợ, cậu thực sự lo lắng Lục Nghiên một tay đem cậu dán lên trên tường! Chớp mắt, kiều diễm gì đó đã tan biến hết. Tình yêu của cậu chỉ có thể kéo dài một phút đồng hồ!
Lục Nghiên bọn họ cùng hàn huyên vài câu với Khổng Lệnh Thư sau đó tách ra. Một tiểu hài tử mặc quần áo cổ xưa đeo tay nải đi ngang kêu: "Báo đây, báo mới đây. Thành Giang Bắc bị vây, Thẫm Tuất tướng quân hi sinh vì nước!"
Nghe thấy lời này, Lục Thực gọi đứa bé kia lại hỏi: "Tiểu tử, lại đây ta mua một tờ báo."
"Đây nè." Tiểu hài lưu loát rút ra một tờ đưa cho cậu. Lục Nghiên thấy cậu mùa đông rét lạnh mà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, giày còn hở ngón chân, lộ ra gân xanh trong lòng nhịn không được thương xót.
"Cảm ơn báo của ngươi." Lục Nghiên lấy trong tay áo ra một đồng đại dương đưa cho cậu. Tiểu hài có chút lo sợ ngửa đầu nói: "Cô nương, cái này nhiều quá, một tờ báo có giá chỉ ba đồng xu." Một đồng đại dương, giá trị là một trăm đồng xu lận nha!
Lục Nghiên cười nói: "Không cần trả tiền dư, phần còn lại coi như ta tặng cho ngươi..."
Nghe vậy hai mắt tiểu tử kia sáng lên, liên tục gật đầu cảm tạ cô: "Cảm tạ cô nương, cảm ơn!"
Lục Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía sau đó quay nhìn cậu cười nói: "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Ta tên A Tài, tài trong tiền tài."
"A Tài, ta họ Lục, về sau nếu có việc gì cứ đến Thực Mãn Lâu ở đường Trưởng Ninh tìm ta." Thanh âm của cô hơi lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy những gì cô nói, hai nam nhân đứng bên cạnh đèn đường biểu cảm đột nhiên thay đổi. A Tài phát hiện ra liền đem một đồng đại dương kia cất vào túi.
"Chị, chị thật sự quá thiện lương." Chờ đứa bé rời đi, Lục Thực nói.
Lục Nghiên suy nghĩ một lúc nói: "Lý Hạ, ngươi đi theo tiểu tử kia, đừng để ai cản đường cậu." Nếu muốn giúp, chắc ccậu phải giúp đến cùng.
Lục Thực thở dìa, chị nhà cậu tâm tính quá tốt, một tên tiểu tử thối làm sao đáng giá cho cô để ý? Lục Thực mở tờ báo ra, trên báo ghi "Thành Giang Bắc bị vây hãm..." Tiêu đề rất lớn, rất rõ ràng, Lục Thực càng nhìn càng nhíu mày.
Lục Nghiên hỏi: "Thế nào?"
Lục Thực thở dài: "Thành Giang Bắc bị khống chế... Ai, đến khi nào thì mới yên bình đây? Những người ở T quốc thật là đáng chết!"
Z quốc khoáng sản phong phú, đất đai phì nhiêu khiến biết bao quốc gia khác mơ ước, T quốc bất quá chỉ là một trong số đó.
"Chị, chị không biết đâu, thế sự bên ngoài đang cực kì rối ren, tỉnh S này may mà có Cố gia tọa trấn nên mới yên ổn. Nhưng một ngày nào đó, chiến sự cũng sẽ lan đến chỗ của chúng ta thôi...."
Quân đội của Cố gia, ai cũng biết, đó là một khúc xương khó gặm. Cố tướng quân cùng với con trai là Cố thiếu tướng chưa bao giờ nếm mùi thất bại, không khỏi làm những quốc gia kia ngại tốn đạn dược. Lục Nghiên khẽ nhíu mày, cô không biết tình hình chiến trường hiện nay như thế nào, nhưng biết thế cục hiện tại không được ổn định...
Lục Thực vò đầu nói: "Nói tới chuyện này thực phiền não.... Chị, phía trước có cửa hàng trang sức, chúng ta qua đó xem đi."
Trang sức trong tiệm vô cùng đẹp dẽ, vàng bạc đều có. Mọi thứ được đặt trong một tủ kính, chớp chớp chói mắt!
"Chị, chị nhìn cái vòng tay vàng này xem, chị đeo nhất định rất đẹp!" Lục Thực hứng trí bừng bừng cầm vòng tay đưa cho cô. Chưởng quầy đứng một bên hớn hở nói: "Vòng tay này rất hợp với vị tiểu thư đây nha, đeo vô chắc chắn cực kỳ xinh đẹp, tay ngươi nhìn vừa trắng vừa mềm thế mà!"
Đôi tay Lục Nghiên đích thực rất xinh đẹp, xương cũng nhỏ, đeo một cái vòng tay bằng bạc vào tay nhưng nhìn đi nhìn lại chiếc vòng cũng không phải là đẹp lắm. Lục Nghiên thích nhất chính là đôi tay này có điều cô muốn làm bếp, tay đeo mấy thứ này cũng không thích hợp lắm, cho nên cô cũng không quá cảm thấy hứng thú, chỉ ừ một tiếng. Mặt cô khi nói chữ ừ này vô cùng lạnh lùng, không có một chút vui vẻ nào.
Chưởng quầy: "....."
Lục Nghiên nói: "Mấy cái này có gì hay ho mà em lại thấy thích?"
Lục Thực hứng trí bừng bừng nói: "Nhìn kỹ đi, vòng tay khảm ngọc bích này chỉ cần hai đồng đại dương thôi."
Lục Nghiên: "Chị cảm thấy rất đắt."
Ánh mắt chưởng quầy nhìn Lục Nghiên cùng Lục Thực đổi tới đổi lui, không thể ra quyết định nói: "Nguyên lai, vị này là tiểu thư, vị này là tiên sinh sao?"
Lục Thực: "... Lão tử chuẩn đàn ông!" Dám nói ta là tiểu thư, ngươi mới là tiểu thư, cả nhà ngươi đều là tiểu thư, gia là đàn ông chuẩn như thế này mà!
Lục Nghiên nhịn không được cười, gương mặt bỗng chốc bừng sáng nói: "Chưởng quầy, ngươi
thật sự rất thú vị!"
Chưởng quầy ngượng ngùng cười nghĩ: nhận lầm rồi sao? Thật xấu hổ mà!
Không trách được chưởng quầy hiểu lầm như vậy! Trải qua nhiều năm như vậy, loại chuyện nào mà cậu chưa gặp qua, nhìn thấy hai người này..... Lục Thực tuổi còn nhỏ bộ dạng lại xinh đẹp, rất giống nữ tử nha. Mà cậu đối với trang sức cảm thấy hứng thú như vậy, chưởng quầy còn tưởng rằng cậu là nữ giả nam trang! Trải qua sự tình này, Lục Thực cũng không còn hứng thú với trang sức nữa, lôi kéo Lục Nghiên vội vàng rời khỏi.
"Hai đồng đại dương làm sao mà đắt?" Lục Thực lải nhải, thật sự rất thích hai chiếc vòng tay đó. Thật sự nó là hàng hiếm nha!
Lục Nghiên không nói lời nào.
Trên đường đi Lục Thực và Lục Nghiên đi ngang một cửa hàng chao, ngửi mùi bình thường rất hôi, nhưng nếu ăn được thì lại rất thơm ngon!
"Mùi rất thơm." Lục Nghiên đánh giá.
Lục Thực nói: "Đương nhiên rồi, cửa hiệu này tuổi đời cả trăm năm rồi đó."
Hai chị em rốt cuộc tìm được sở thích chung, đó chính là ăn ăn ăn, ăn thật nhiều. Sau đó Lục Thực phát hiện chị có chỗ nào đó kì lạ.
"Lục Thực, em mau nhìn cái nồi này xem, chất lượng rất tốt, dùng để nấu ăn, khẳng định làm ra món ăn rất ngon!" Lục Nghiên mặt mày hưng phấn cầm lấy cái nồi đưa ra, đôi mắt tỏa sáng.
"Nồi đất nhà ta đều được làm thủ công, tay nghề truyền từ đời ông nội ta đến nay, tuyệt đối nồi tốt...Muốn nấu ăn ngon, dùng nồi tốt như cái này thật sự tuyệt vời."
"Ngươi nói rất đúng!"
Khóe môi Lục Thực khẽ nhếch, nhìn chị ngồi xổm trên mặt đất, cùng tên bán nồi thảo luận rằng một cái nồi đối với việc nấu ăn đến cùng có bao nhiêu quan trọng.
Chị a, chị mua nhiều nồi như vậy để làm gì thế? Chị định một ngày dùng một cái sao?