Chương 3

Nguyên thân là người có tư tưởng tương đối truyền thống, ông cũng không phải không thương con gái, lúc trước con gái kết hôn, ông cũng bỏ ra một nửa tiền tiết kiệm mua đồ cưới cho con gái, đồ cưới là nguồn lực của phụ nữ, đạo lý này ông hiểu, nguyên thân cũng không muốn sau khi con gái gả đi sẽ sống không thoải mái.

Vì thế hai đứa con trai còn ý kiến rất nhiều nhưng nguyên thân không có thỏa hiệp.

Nhưng con gái gả đi chính là người của nhà khác, về sau nguyên thân cũng chỉ dựa vào hai đứa con trai dưỡng lão, số tài sản này tất nhiên cũng cho hết con trai thôi.

Nguyên thân không hề nghĩ rằng, sau khi tiền và nhà ở chia cho con trai rồi, nhà mới vừa vào tay, chuyển vào nhà mới, hai đứa con trai lại nuốt lời.

Hai vợ chồng con trai lớn nói rằng thói quen sinh hoạt của bọn họ và ông khác nhau, bọn họ sáng sớm đi làm sẽ ảnh hưởng đến ông nghỉ ngơi, còn nói ăn cơm cũng ăn không hợp nhau, mặn nhạt không biết chừng được, bọn họ muốn cầm ít tiền thuê cho nguyên thân căn nhà ở bên ngoài, như vậy mọi người sống thoải mái.

Hai vợ chồng con trai thứ hai cũng nói trong nhà có hai phòng mặc dù đủ ở nhưng bọn họ định sang năm sẽ sinh đứa thứ hai, như vậy thì không đủ ở, cũng đồng ý đề nghị của nhà anh cả, lấy chút tiền ra thuê nhà cho nguyên thân.

Cho nên bọn họ bỏ ra một trăm năm mươi tệ thuê một căn nhà cho nguyên thân ở bên ngoài thị trấn, đưa ba tháng tiền nhà.

Về mặt tình cảm nguyên thân không muốn tin hai đứa con trai bất hiếu, không muốn dưỡng lão cho ông, nhưng về mặt lý trí cũng biết những lời kia của con trai con dâu đều chỉ là không muốn đón ông qua ở mà thôi.

Nguyên thân trả phòng thuê, cầm tiền thuê và tiền cọc, cùng ít tiền tích cóp của ông đi mua một chút vải dầu, sau đó dựng một cái lều làm nhà ở dưới gầm cây cầu vòm thông với huyện thành, lại đi nhặt phế liệu bán, đợi ổn thỏa rồi, ông định đi tìm một công việc, sau đó lại đi thuê một căn phòng rẻ hơn để ở.

Nhưng mà nguyên thân đoán sai sức khỏe của mình, bản thân ông mắc một số bệnh mãn tính, hình như tim không tốt lắm, huyết áp đường máu đều có hơi cao, cần uống thuốc lâu dài, ở một mình hai tháng không uống thuốc, ông còn không chịu đi mua .

Cũng đoán sai mùa này xuân hàn se lạnh, mặc dù ông có chăn bông dày nhưng ngủ ở trong một túp lều vải dầu thật mỏng cũng rất khó mà không sinh bệnh. Nguyên thân phát sốt cao không ai biết, kéo dài một ngày, ban đêm cứ như vậy lặng lẽ im ắng rời đi.

Nguyên thân tắt thở, Hải công công xuyên qua, lại qua mấy giờ nữa, trời sáng lên, con gái nguyên thân không biết nghe tin tức ở đâu tới đón hắn.

Tiếp thu xong ký ức của nguyên thân, Hải công công không biết là nên nói nguyên thân đáng thương, hay là nên mắng ông tuổi đã cao mà còn ngây thơ như thế, lúc người còn sống tài sản đã phân hết rồi mới rơi vào kết cục như thế.



Hắn âm thầm lải nhải, nguyên thân thật ngốc.

Trong đầu hắn tựa hồ nghe được tiếng nói của nguyên thân, tiếng nói kia như có như không, lại có chút đứt quãng, một hồi khóc lóc kể lể hối hận, chửi rửa hai đứa con trai, một hồi lại cảm thấy lúc tuổi già phải ở nhà con gái quá mất mặt, một hồi lại cảm thấy thẹn với con gái, cuối cùng hóa làm một câu, "Đã như vậy rồi, cỗ thân thể này sẽ là của ông, yêu cầu duy nhất của tôi chính là, giúp tôi chăm sóc thật tốt con gái của tôi, tôi thực sự không phải một người cha tốt. Nếu có cơ hội dạy dỗ hai tên tiểu tử thối kia thì tốt nhất."

Vừa dứt lời, Hải công công thở dài, trong nội tâm chỉ đáp ứng giúp ông chăm sóc con gái, những chuyện khác để nói sau.

Hải công công sinh ra ở Triều Đại Ung, nguyên danh tên là Lý Tiểu Hải, về sau trở thành Đại tổng quản ngự thiện phòng thì người ta gọi là Hải công công.

Chỗ bọn họ, bách tính bình thường không sống tốt bằng nơi này, lúc không có thiên tai, ngày đêm làm việc còn có thể ăn bữa cơm no, một khi xảy ra thiên tai, đó là một con đường chết.

Năm hắn tám tuổi quê quán xảy ra lũ lụt, lương thực trong đất đều bị nhấn chìm, về sau lại xảy ra ôn dịch, cuộc sống thực sự không vượt qua nổi. Cha hắn liền bán người nhỏ tuổi nhất, yếu nhất là hắn đi, còn là bị bán vào trong cung làm thái giám, bởi vì như thế có thể bán được thêm mấy văn tiền.

Hắn có thể hiểu được nguyên nhân cha mẹ vứt bỏ nhỏ yếu mà lựa chọn hắn, bọn họ chỉ muốn sống sót. Hắn cũng nhìn thấy nước mắt của cha mẹ, nhưng vứt bỏ chính là vứt bỏ, hắn cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, dù là về sau hắn đã là người đứng đầu.

Hắn không có người thân, nhưng không có nghĩa là hắn không cần người nhà.

Hiện tại bắt đầu lại từ đầu, có cái nhà mới, hắn sau này sẽ là Hải Liên Kính, Hải lão đầu.

Ba tiếng chuông "coong, coong, coong" vang lên, kéo suy nghĩ của Hải Liên Kính về, hắn theo tiếng nhìn lại, đồng hồ báo giờ treo trên tường, hắn từng thấy ở chỗ Hoàng đế hai lần, là người Tây Dương tiến cống, mặc dù kiểu dáng không giống, nhưng kết cấu giống nhau, không nghĩ tới người bình thường bên này cũng có thể dùng được đồ vật chỉ có hoàng đế mới có thể sử dụng.

"Cha, ăn cơm thôi." Hải Ngọc Xuân ở bên ngoài hô.

Hải Liên Kính thản nhiên đi ra khỏi phòng.