Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu viện là tiểu viện nông thôn bình thường được xây từ gạch, sân không lớn, nhà chính ba phòng nhà kề hai phòng, phòng ở và tường viện đều có chút thấp bé, mấy hộ gia đình chung quanh đều cao hơn nền nhà của hắn nhiều, đặt ở giữa càng thấy rõ sự thấp bé, vừa nhìn căn nhà này là biết đã sửa không ít năm rồi.

"Cha, chúng ta đến nhà rồi, ngài vào nhà nghỉ ngơi trước một lát, Đại Chí đang nấu cơm, một lát nữa đợi Dương Dương tan học trở về thì chúng ta sẽ ăn cơm." Con gái Hải Ngọc Xuân nói.

"Cha, cha tới rồi, cơm sắp xong đây ạ." Người đàn ông trung niên buộc tạp dề, trên tay cầm cái nồi từ căn phòng phía nam nhô đầu ra chào hỏi hắn.

Người này chính là chồng Hải Ngọc Xuân, Lâm Chí Cương.

Anh ấy chào hỏi xong lại mau chóng rúc đầu vô, xào đồ ăn trong nồi, thủ pháp coi như thành thạo, vừa nhìn là biết thường xuyên nấu ăn.

Hải công công theo lời vào phòng, cái nhà này là phòng đông của nhà chính. Ở nông thôn, nhà có người già bình thường đều là người già ở nhà chính, căn phòng này trước kia hẳn là hai vợ chồng con gái ở, đón hắn qua nên mới dọn ra cho hắn ở.

Đại kháng[1] có thể đủ cho bốn năm người ngủ, trên giường là một bộ đệm chăn mới gấp vuông vức, dưới kháng có hai cái ngăn tủ, hai cái ghế, trong hộc tủ có một thứ vuông vuông như cái rương bày ở bên trên.

[1]Kháng: giường đất, giường lò.

"Cha, về sau ngài sẽ ở căn phòng này, ngài xem tivi trước đi." Chị lấy một thứ dài mảnh màu đen ở trong hộc tủ ra ấn xuống một cái, cái rương vuông trong hộc tủ kia liền phát sáng lên, chuyển đến kênh hí khúc thì chị ấy liền đi ra ngoài.

Mấy người bị nhốt ở bên trong cái rương kia hát y y nha nha, Hải công công kinh ngạc vô cùng, vừa định xích lại gần để nhìn thì cơn đau đầu ập đến, sau đó là một đoạn tin tức lớn tuôn vào trong đầu hắn.

Thật lâu sau, cơn đau đầu dần thuyên giảm, hắn mới hiểu rõ đại khái tình huống của nguyên thân và nơi này .

Nói đơn giản, thế giới hắn đang ở hiện tại là một nơi thái bình, không có Hoàng đế, người người bình đẳng, ở chỗ này cơ hồ người người đều có thể ăn no mặc ấm, hơn nữa còn có thể có thời gian giải trí, ví dụ như cái rương vừa rồi gọi là TV, có thể dùng để xem kịch.



Còn có người trước đó dẫn hắn trở về đúng là con gái của nguyên thân, tên Hải Ngọc Xuân.

Chiếc xe ba bánh hắn luôn buồn bực nó hoạt động thế nào kia, thì ra động lực là điện, cụ thể điện là cái gì thì nguyên thân nói không rõ, nhưng biết đại khái công dụng.

Nguyên thân tên là Hải Liên Kính, là một ông lão nông thôn bình thường 58 tuổi, có hai trai một gái, sau khi vợ mất thì ông không đi bước nữa, một mình nuôi ba đứa con khôn lớn, cũng lập gia đình cho bọn họ, cũng coi như là làm trọn nghĩa vụ.

Hai đứa con trai cũng coi như hiếu thuận, mặc dù chê nhà ông cho xây vừa vắng vẻ vừa bất tiện, không thoải mái bằng ở chung cư nên đều thuê nhà ở bên ngoài, nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng mang theo đồ vật trở về thăm nguyên thân, nguyên thân cũng sẽ không để con cái đi tay không trở về, cũng dốc hết khả năng cho con cái mình thứ tốt nhất.

Ví dụ như trước đó Trung thu, con trai lớn mang theo bánh Trung thu đơn vị phát, con trai thứ hai cũng xách theo một thùng hoa quả trở về, nguyên thân liền đem hai con cá mè lớn mua ở chợ cho con trai lớn xách về, đem hai miếng thịt khô thật lớn mình làm cùng rượu con gái mang về cho con trai thứ hai đem đi.

Nguyên thân cảm thấy lúc tuổi già mà sống như thế này đã tốt lắm rồi, hơn nữa ông còn có thể sống mấy năm nữa, phải giảm bớt gánh nặng kinh tế cho tụi nhỏ.

Khi nguyên thân chuẩn bị cho thuê hơn vài mẫu đất, kiếm nhiều một chút thì tin tức phá dỡ truyền đến, nguyên thân mừng rỡ như điên, đem tin tức này nói cho các con, các con đều mang cả gia đình tới, thương lượng số phòng ở trong nhà có thể phân được mấy căn nhà và bao nhiêu tiền.

Nhà ở trong nhà nguyên thân mặc dù đều không phải là phòng gì tốt, nhưng to to nhỏ nhỏ cộng lại khoảng mười bốn phòng, mấy phòng rách nhất là cha mẹ ông để lại, là bốn căn phòng nửa phôi thô, đã sớm không có người ở, dùng để làm nhà kho.

Lúc nguyên thân kết hôn, lại xin nền nhà đóng ba căn phòng phôi thô, về sau lại thêm một căn phòng làm phòng chưa đồ, về sau nữa hai đứa con trai lần lượt ra đời, ông lại xin nền nhà, lúc thập niên 90, lần lượt đóng ba gian phòng gạch ngói.

Những căn phòng này cộng lại có thể phân được bốn căn nhà lầu nhỏ, cộng thêm trước và sau nhà của nguyên thân trồng không ít cây, còn có một vài thứ khác nữa, tiền bồi thường cũng có thể được một trăm hai mươi vạn.

Phá dỡ không có ruộng đất, nguyên thân không có công việc để làm, hai đứa con trai liền thương lượng để nguyên thân ở cùng bọn họ, bọn họ dưỡng lão cho nguyên thân.

Nguyên thân nghĩ đến trong nhà đã có tiền, cũng vui vẻ đồng ý, sau đó liền đem phòng ở và tiền chia đều cho hai đứa con trai, còn con gái chỉ cho ba vạn tệ, nói là cho hai đứa bé về sau dùng để học tập, cũng coi như một chút tấm lòng của ông ngoại.
« Chương TrướcChương Tiếp »